Giới thiệu sơ về căn biệt thự của cậu
Căn biệt thự của cậu nằm trên tuyến đường đắt giá nhất của trung tâm thành phố, là biệt thự sân vườn 2 tầng với diện tích 300m² một căn biệt thự sang trọng hoà hợp với thiên nhiên giữa sài thành sô bồ, có hồ bơi, có gara xe với 2 chiếc ô tô với giá thành cực đắc là Mescedes G65 AMG và Lamborghini Huracan LP610-4, xung quanh là những cây cảnh quý hiếm được đặt riêng và trồng xen kẻ nhau, nói chung là đẹp sang giàu.
---------
Bây giờ cũng đã chiều, trời đã tạnh mưa, ánh mặt trời cũng ló dạng, bầu trời trở nên đẹp đến lạ thường, căn biệt thự của cậu im ắng người làm đều được cho về từ sớm, căn biệt thự chỉ còn cô với cậu
Cô mở mắt ra trong người đã khoẻ hơn, dụi mắt xoa xoa vầng thái dương sau đó cô bước xuống giường,nhìn xung quanh phòng không thấy ai cả, cô đi ra ban công, nơi đây không khí trong lành,sau cơn mưa kia bầu trời lại trong xanh,lơ lững những đám mây trắng,cô hít thở thật sâu,tâm trạng cô cũng tốt hơn, bây giờ cô mới để ý mình đang ở trong một căn biệt thự rộng lớn, cô ngỡ ngàng có mơ cô cũng không mơ mình có thể đặt chân vào căn biệt thự như thế này, sau một lúc nhìn ngắm, cô mở cửa phòng và đi ra ngoài tìm cậu, cô gọi với âm điệu vừa đủ không lớn quá
- Anh Thế Minh - nhưng trả lời cô là khoảng im lặng, cô đi qua phòng kế bên gõ cửa nhưng không nghe ai trả lời cô mở cửa nhìn vào cũng chẳng có ai, rồi cô lại qua phodng khác rồi đi xuống cầu thang vừa đi vừa quan sát nhưng không thấy một bóng người, xô đi đến phòng khách, rồi nhìn sang nhà bếp, lần này xó bóng dáng người xuất hiện là cậu,vẫn phong cách thường thấy, với chiếc áo sơ mi đen, quần tây âu, cậu đeo chiếc tạp dề ngang hông,đang chăm chú nấu đồ ăn, cái khoảnh khắc này cô chợt nhận ra mình đã yêu mất rồi, cô bất giác cong khoé môi cười đột nhiên cậu quay lại nhìn thấy cô vội lại gần, (dáng người của cô nhỏ mặc chiếc áo của cậu vào lại dài ngang đùi, bộ đồ nội y của cô mờ mờ bên trong khiến người con trai nào cũng muốn chiếm lấy cả)
- Em khoẻ hơn chưa? - vừa nói cậu đặt tay lên trán xem thử, thấy trán cô không còn nóng như lúc trưa cậu cũng yên tâm
- Dạ, em khoẻ rồi ạ! - cô đáp
- Em lại bàn ngồi đợi anh lát đồ ăn sắp xong rồi - cậu kéo cô lại bàn ăn rồi quay lại vào bếp xem nồi canh thịt gà nấu với gừng đang nấu dỡ, cô ngồi ngay bàn ăn trên bàn cũng đã có vài món rồi, cô nhìn bóng lưng của cậu sao lại đẹp đến thế cơ chứ, sau khi bê bát canh ra, cậu múc cho cô một chén
- Em nếm thử xem có hợp khẩu vị không? - cậu ngồi đối diện trông chờ, cô lấy chiếc thìa múc một ít nước dùng thổi cho bớt nóng rồi uống thử vẻ mặt mong đợi kết quả của cậu khiến cô rất muốn cười, thấy cô uống xong cậu gấp gáo hỏi
- Vị thế nào được không?
Cô biết cậu rất mong đợi câu trả lời cô giả bộ nhăn mặt buông chiếc thìa ra, cậu thấy sắc mặt của cô vậy liền biết chắc không ngon
- Không ngon à? - cậu hỏi với vẻ hơi buồn, cô thấy vậy nên không trêu nữa, cô cong môi lên nở nụ cười
- Em trêu anh thôi, canh rất ngon
Sau khi nghe cô nói cậu thở phào cũng mím môi cười ngượng, làm cậu tưởng
- Vậy em uống đi cho nóng - cô gục nhẹ đầu, không khí chợt im lặng ngượng ngùng, cô chợt nhớ ra mình đi từ trưa chưa về liền hỏi, lúc này cậu cũng muốn bắt chuyện nên cũng nói cả hai
- Anh, Em - rồi lại im lặng, cậu lên tiếng
- Em nói trước đi
- Em muốn hỏi anh điện thoại của em đâu ấy mà, tại vì trưa giờ em không về nhà - cô hỏi
- Anh cũng tính nói với em không cần lo về chuyện đó, anh đã gọi điện nói với nội rồi.
Nghe cậu nói khiến cô cũng yên tâm, sau khi cả hai dùng bửa xong, cô dọn dẹp chén đũa giúp cậu bấy giờ cô mới để ý đến bộ đồ mình đang mặc, trong đầu cô hiện lên thắc mắc
- Ủa sao mình lại mặc đồ này, mình nhớ là mình mặc đồng phục mà, sao giờ lại thành vầy, chiếc áo sơ mi trắng này chắc của ảnh, vậy ai thay đồ cho mình, nhà chẳng có ai không lẽ...- Nghĩ đến đây cô kêu thôi rồi không lẽ ảnh thay đồ cho mình, chết rồi Nhi ơi là Nhi cô tự gõ vào đầu mình cậu thấy vậy thắc mắc hỏi
- Em sao vậy? - Nghe cậu hỏi cô ngại ngùng không biết nói sao, cậu lại tiếp lời
- À,đồ của em được sấy khô rồi để trong phòng đấy
Cô càng thêm ngại e thẹn hỏi từ từ
- Vậy...đồ của em...ai thay... - Nghe cô ngập ngừng hỏi cậu phì cười, thì ra cô đang thắc mắc về chuyện này, cậu nói
- Tại vì nhà anh không có đồ nữ nênlấy đồ anh thay tạm cho em, là do gì bảo mẫu thay em yên tâm.
Nghe cậu nói cô thở phào rồi sựt nhớ có thấy ai đâu
- Vậy gì bảo mẫu đâu rồi.
- Anh cho gì ấy về lúc sớm rồi, bây giờ em yên tâm được chưa? - cậu giải thích rõ giúp cô
Cô lên phòng thay đồ còn cậu thì ngồi ở phòng khách uống trà, cô thay xong gom đồ của mình rồi đi xuống, cậu ngồi đang lướt điện thoại vẫn trộm nhìn cô, cô lại bàn ngồi trên sofa đối diện
- Em cảm ơn anh vì chuyện hôm nay - Cô đặt hai bàn tay lên đùi ngồi thẳng lưng nhìn cậu
- Không có gì đâu, em cũng đừng buồn vì những chuyện đó - cậu tắt điện thoại đặt sang một bên rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói, vì trong mắt cô vẫn có chứa nỗi buồn
Cô hé môi Dạ
- Vậy em xin phép về trước - cô đứng cúi đầu chào cậu, cậu vội vã đứng lên
- Để anh đưa em về -