Một cú đạp thất mạnh khiến hắn ngã nhào xuống khỏi giường, đau đớn
Cậu chạy vào thấy người con gái mình yêu nằm trên giường áo ngoài đã bị xé rồi vội vã lấy chăn đắp lên cho cô, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy cậu cô tưởng mình mơ cô gọi
- Anh Minh - lòng cậu vừa tức giận vừa đau thương vuốt nhẹ mái tóc của cô nhẹ nhàng nói
- Anh ở đây
Sau đó cậu quay lại ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ nhìn hắn ta, hắn bị người của cậu giữ lại sau đó, cậu vung cú đấm thật mạnh vào mặt hắn, cứ thế cậu đánh hắn hết đấm đến đạp hắn bị cậu đánh đến ngã ngụy xuống đất may mà Việt không đến cản thì cậu đánh chết hắn rồi.
Cậu bình tĩnh lại
- Lôi nó ra ngoài - cậu nói, tất thì Việt cùng mấy người khác lôi tên đó ra ngoài cùng đám dưới kia, cậu tiến lại gần cô, cởi áo khoác mặc vào cho cô, đôi tay rắn chắc bế cô ôm vào lòng, ánh mắt trìu mến nhìn cô gái nhỏ người đang run bần bật nép vào lòng mình, cậu đưa cô ra xe không quen dặn Việt giải quyết lũ người kia, đặt cô vào xe rồi lái xe chạy về thành phố thật nhanh, lâu lâu lại nhìn sang cô ánh mắt cô thẩn thờ, cứ nhìn ra ngoài cửa đôi tay ốm yếu ôm lấy thân thể, bàn chân trần thu gọn lại trên ghế xe nhìn mà thấy xót cậu quyết định phải làm việc này đến nơi những người làm tổn thương cô cậu sẽ không bỏ qua.
Chiếc xe lao thẳng trong màn đêm, đến nơi cậu đưa cô lên phòng, người cô gái nhỏ này vẫn còn run lên vì sợ, đặt cô lên giường đắp chăn lại cho cô, rồi bảo cô
- Em ngủ đi - cậu xoay người định rời đi, thì cô vươn đôi tay yếu ớt nắm lấy tay cậu níu giữ lại, cậu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô đôi mắt cô long lanh vẻ mặt mong đợi cậu sẽ ở lại, cậu ngồi xuống giường một tay nắm lấy tay cô còn tay kia thì vỗ về
- Anh sẽ ở lại, em yên tâm ngủ đi cho khoẻ
Giọng trầm ấm của cậu vang lên làm cô yên lòng,cô tay giữ chặt lấy tay cậu, vùi mình vào chiếc chăn giờ cô an tâm nhắm mắt rồi, cứ thế người con trai ngồi kế bên cô gái nhìn ngắm hình dáng nhỏ kia đang ngủ, khoé môi cong lên, ánh mắt người con trai âu yếm nhìn cô gái, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô rồi rời đi khi chắc chắn rằng cô đã ngủ say.
Cậu đi xuống lầu, Việt đã ngồi đợi cậu ở dưới, cậu đi lại ngồi xuống
- Trước khi trời sáng cậu làm mọi cách mua lại công ty của ông ta cho tôi - giọng nói không nhanh không chậm vang lên, Việt gục đầu
- Cậu yên tâm giao việc đó cho tôi
- Tối mai đưa con gái bà ta đến nơi giao hẹn rồi gọi điện cho bà ta đến - ánh mắt cậu sắc bén khi nhắc đến bà Ly, Việt sau khi nhận xong mệnh lệnh thì rời đi.
Cậu ngồi dựa người vào thành ghế nhắm mắt lại tay vươn lên xoa xoa vần thái dương.
Ngồi nghĩ một lát thì trời cũng sáng, người làm cũng bắt đầu đến dọn dẹp, dì bảo mẫu thấy cậu ngồi nghĩ ở ghế thì ngạc nhiên hỏi
- Thế Minh, con có sao không? - cậu mở mắt, nhìn thấy dì bảo mẫu, cậu lắc đầu
- Con không sao ,à dì nói mọi người dọn dẹp nhỏ tiếng Ngọc Nhi đang ngủ - nói rồi cậu đi lên lầu tắm rửa, cậu khoác lên chiếc áo sơ mi đen,đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu vuốt lại mái tóc, sang bên phòng nhìn cô còn say giấc cậu đi xuống dặn dì bảo mẫu.
- Dì, nếu Ngọc Nhi thức dậy mà con chưa về thì dì gọi liền cho con nghen với lại dì nấu cho cô ấy bát cháo lót dạ với lại đem cho cô ấy bộ đồ khác giúp con
- Rồi rồi, để dì lo cho con bé, mau đi đi - cậu nghe dì nói vậy cũng yên tâm đi làm.
---------
- Ông chủ, Bà chủ - một người hầu hớt hải giọng lo sợ chạy đến trước mặt ông Hào và bà Ly nói
- Có việc gì mà cuốn lên - ông Hào nhăn mặt nói
- Dạ dạ dạ
- Từ từ nói đi - Bà Ly nhìn cô người hầu đang lắp bắp kia
- Dạ tiểu thư đi từ đêm qua đến giờ vẫn chưa trở về
- Chắc là la cà đâu đó chứ gì, làm gì mà cuốn lên lát nó tự về chứ gì - ông Hào điềm nhiên nói nhưng bà Ly lại khác vẻ mặt lo lắng hiện rõ, bà quay sang nói với chồng
- Trước giờ con bé có bao giờ đi qua đêm đâu, mà nếu có nó cũng gọi nói xin phép, hay là
- Bà suy nghĩ bậy bạ, đã nói với tụi nó là tối nay, bà gọi cho nó thử xem - ông Hào nói, bà ly vội lấy điện thoại gọi đầu dây bên kia bắt máy lập tức bà hỏi
- Con đi đâu mà đêm qua không về
Bên đó đáp lại.
- Con đi sinh nhật bạn, quên gọi điện xin phép, lát con sẽ về.
Bà Ly nghe vậy cũng yên tâm,
- Tui nói rồi mà, bà cứ lo xa - ông Hào nói, nhưng nào biết cô đang bị uy hiếp bởi cây súng trên cổ sau khi tắt điện thoại người của cậu nhốt cô vào phòng, mặc cho cô van xin
- Anh ơi thả em ra đi anh cần bao nhiêu em, em nói ba chuyển cho được không anh - nhưng lời nói của cô họ không để ý, Thanh Thu vốn dĩ là tiểu thư đài cát lần đầu bị bắt cô chỉ biết cầu xin nói sẽ cho họ số tiền họ muốn nhưng không được cô đành khóc gọi mẹ kêu ba.
-----
- Tối nay bảy giờ đưa con bé đến, nhớ thay bộ đồ khác và chỉnh trang lại nghe chưa - Bà Ly vừa nằm massage vừa nói, bên kia đáp Dạ bà bây giờ đang thoải mái hưởng thụ, chỉ cần việc này qua là con gái của bà không cần lo bị bắt theo tụi lưu manh đó nữa
-----
- Giám Đốc, anh đến công ty đi công ty có chuyện rồi - Ông Hào nhận được cuộc điện thoại khi đang ngồi thưởng thức trà, ông vội vàng thay đồ rồi đến công ty.