- Cậu nên ăn trưa đi chứ không bệnh đau dạ dày lại tái phát đấy - Việt vừa đi vừa nói, cậu chỉ Ừ cho qua thôi chứ có bao giờ nghe đâu, hai người vừa đi vừa bàn bạc việc, cả hai đi xuống sảnh vốn định sẽ đến nhà máy khảo sát nhưng lúc đi ngang qua sảnh cậu vô tình dừng mắt lại ở chỗ bộ bàn ghế, dáng vẻ quen thuộc ấy sao cậu có thể lầm là người con gái cậu yêu cơ mà, Việt thấy cậu không nói gì liền ngước mặt nhìn theo thì ra là cô Ngọc Nhi đang ngồi khép người đầu hơi cúi chắc là ngủ gục rồi, cậu lại chỗ quầy lễ tân, ba cô gái trong quầy thấy cậu liền sửa lại quần áo rồi đứng nghiêm trang
- Tổng Giám Đốc, Thư Kí Trần
Bọn bọ không biết là có chuyện gì nữa thì Việt lên tiếng, anh đưa ánh mắt về phía cô gái đang ngồi gục trên ghế kia và nói
- Chuyện đó là sao?
Mấy cô lễ tân thì nghĩ là mình chắc do để người khác ngồi ngủ gục ở đại sảnh ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty nên một người vội nói với giọng run sợ
- Xin lỗi Tổng Giám đốc, tôi sẽ lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây - nghe lễ tân nói vậy cậu châu mày rồi đi lại chỗ cô, còn Việt thì nghiêm giọng trách mắng người lễ tân hỏi chuyện sau khi nghe rõ đầu đuôi
- Cô có biết cô gái đó là ai không mà dám làm như vậy hả, lo thu xếp đồ đạc rồi nghỉ việc đi.
- Thư kí Trần, tôi xin lỗi, là tôi sơ ý, xin anh đừng đuổi việc tôi mà - người lễ tân cầu xin, nhưng Việt nhìn cô ta với ánh mắt kiên định phát ra một từ Nhanh
Việt nhìn sang hai người còn lại
- Còn hai người các cô lo làm tốt công việc của mình đi, đừng để bị như cô ta.
Về phía cậu, cậu tiến lại gần cô, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ gục trên ghế kia, đôi bàn tay thì không quên ôm chặt túi trên người, cậu vươn tay bế cô lên, làm cô giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy cậu cô hoảng hốt thốt lên
- Anh Minh
Cậu nhẹ nhàng cười với cô rồi ôm cô một mạch đi lên phòng làm việc, đi ngang qua Việt cậu cũng không quên nói với anh là đi đến chỗ nhà máy, hai người lễ tân còn lại lo sợ cúi đầu khi cậu đi qua, cô ánh mắt ái ngại nhìn hai người đang cúi đầu kia, rồi nhìn cậu, khuôn mặt nghiêm nghị ấy cô cứ bị mê mẫn thôi, sau khi vào than máy, cô bảo cậu
- Anh để em xuống đi, - cậu nghe vậy do dự rồi cũng đặt cô xuống, cô sửa lại quần áo, rồi đứng một bên cậu, cả hai lên đến tầng 35 thì cửa than máy mở ra, cậu nắm lấy tay cô đưa cô ra rồi dẫn cô vào phòng, tầng này là tầng làm việc của cậu, cả hai bước vào cậu đóng sau khi đóng cửa thì bảo cô ngồi đi bây giờ cah mới hỏi cô
- Em đến tìm anh có việc gì à?
Cô vội nói tay thì mở túi đồ ra
- Em có làm cho anh bữa trưa, để cảm ơn anh.
Cô gỡ từng hộp đựng ra, đồ ăn thì còn hơi ấm chứ không nóng như lúc mới nấu nữa, cô lấy cho cậu chén đũa để cậu dùng bữa nhìn dáng vẻ luống cuống ấy cậu phì cười, cậu hỏi
- Chỉ vậy thôi à?
Cô Dạ một tiếng rồi ngước nhìn cậu
- Anh mau ăn đi - cô lấy cơm vào chén cho cậu rồi đưa đũa, cậu cầm lấy và bắt đầu ăn
- Sao em không nói để anh xuống đón mà phải ngồi đấy đợi - cậu hỏi
- Em muốn cho anh chút bất ngờ ấy mà - cô vẫn nói thật ra thôi
- Lần sau nếu có đến em chỉ việc đi lên thẳng đây thôi khỏi ngồi đợi như vậy - cậu nói cô gật đầu hiểu ý để cậu ăn cô nhìn xung quanh phòng làm việc của cậu rất rộng, phía trong còn có cả phòng nghỉ ngơi nữa, đồ vật được sắp xếp gọn gàn ngăn nắp tấm bảng nhỏ dựng trên bàn in rõ hai dòng chữ: TỔNG GIÁM ĐỐC LÂM THẾ MINH
Cô nhìn quanh rồi nhìn cậu đang ăn cô hỏi
- Có vừa ăn không anh?
Cậu lúc này hơi nhăn mặt (lại bày trò gì đây)
- Cái này sao sao ấy
Nghe cậu nói vậy cô gấp gáp hỏi lại
- Không ngon hả anh
Cậu tiện tay gắp một miếng thịt đưa lên cho cô, cô nhìn nhìn rồi há miệng để cậu đút cho thử, lúc này cậu có cười nhưng cô không để ý, cô ngây thơ tin lời nhâm nhi thử nhưng không thấy bị sao cả, cô thắc mắc nói
- Em thấy bình thường mà, có sao đâu ta
Lúc này cậu mới cười lên nhìn vẻ mặt của cậu cô hiểu ra thì ra mình bị trêu rồi cô xông lên đánh nhẹ cậu
- Anh này, dám trêu em - cô vừa cười vừa đánh cậu thì lui người né tránh cứ thế không biết cả hai đùa nghịch thế nào mà cậu vừa bắt lấy tay cô cô mất đà lao vào cậu hai gương mặt sát lấy nhau, mắt nhìn nhau hơi thở gấp tim đập nhanh, và một điều là môi chạm môi đứng hình mất vài giây cả hai vội giật mình với cảnh tượng ngại ngùng vậy, cô vội đứng dậy xui rủi sao tóc cô lại mắc vào khuy áo của cậu khiến cô đứng dậy không được nhìn cô gái nhỏ tay thì luống cuống gỡ trước tóc mà càng gỡ thì càng rối, cậu thì vui không xuể, để cô gỡ hai con người sát lấy nhau, cô thì miệng cứ xin lỗi tay thì cứ gỡ tóc ra cậu thì nhìn cô với ánh mắt trìu mến đây là cơ hội để cah gần cô sao có thể bỏ lỡ đúng lúc này cô ngước nhìn cậu ánh mắt cả hai chạm nhau càng khiến cô thêm rối mặt đã hồng hết cả lên rồi cậu đưa tay vốn định gỡ giúp cô nhưng cô cuống quá cứ bảo
- Anh để em, sắp xong rồi - nhưng thật chất là không ra cô bực mình lôi giật luôn khuy áo, hé lộ ra cơ thể của cậu, áo sơ mi của cậu đã trống khuy trên rồi giờ cô làm đứt khuy thứ ba vướn luôn khuy thứ hai gỡ ra thế là rồi nhìn thấy bờ ngực ấy, xương quai xanh lấp ló hiện ra khiến cô càng thêm cuống, cô nhìn cậu,
- Em xin lỗi - đôi bàn tay nhỏ của cô vẫn run lên thấy vậy cậu cười mĩm rồi đưa tay nắm lấy tay cô cô cũng bất ngờ với hành động này cô ngược nhìn cậu, tay cô được cậu nắm lấy đã đỡ run rồi đôi bàn tay khéo léo bình tĩnh từ từ gỡ lấy tóc cô ra khỏi khuy áo cô nhìn cậu gỡ sao nhẹ nhàng thế cuối cùng cô vội leo xuống người của cậu, cậu sửa lại hai bên áo rồi ngồi ngay lại cô chạy qua ngồi cách xa cậu nụ hôn đầu của cô sao lại trao cho cậu rồi (nếu ad nhớ không lầm thì trước giờ cô và cậu chỉ hôn trán thôi, tổng tài nhà mình nguy hiểm quá rồi)
Không khí trở nên ngượng ngùng, cậu thấy gương mặt cô ngượng đến ửng hồng lên trông dễ thương vô cùng
- Anh ăn đi em vào nhà vệ sinh một lát - cô luống cuống đứng dậy chạy ra cửa, cậu thấy vậy liền nói
- Nhà vệ sinh ở hướng này em đi đâu vậy - đang ngượng mà nghe vậy nữa cô vội quay người lại đi ngược vào trong ôm mặt, mặt mũi đâu nữa trời, thấy dáng vẻ của cô cậu vừa cười vừa đưa tay lên sờ nhẹ bờ môi của mình nhớ lại cảnh lúc nảy cậu cầm lấy đũa và thưởng thức món ăn có lẽ cậu sẽ ăn rất chi là ngon miệng, cô ở trong nhà vệ sinh liên tục rửa mặt cho bớt nóng, rồi nhìn mình trong gương vừa ngại mà cũng hơi vui mừng, hồi ức lúc nãy lại ùa về, cô vội lag tay che miệng lại đôi mắt đảo liên tục sau một lúc cô mới lấy lại bình tĩnh để bước ra, cậu thì vẫn đang ăn, cô cẩn thận đi