Sáng ra cậu đã phải bay đến thành phố D kí hợp đồng rồi, cũng không có thời gian liên lạc cho cô.
Cô thì vẫn thức dậy bình thường không thèm bận tâm đến cậu nữa, vẫn đến lớp nói nói cười cười, nhưng thật ra cô đang đợi cậu gọi cho mình, bình thường hai người hay gọi điện nhắn tin hỏi thăm nhau nhưng bây giờ thì không thấy nữa rồi, cô cũng chả hiểu tại sao trong lòng lại khó chịu đến vậy, thấy anh thân mật cùng cô gái khác lại tức giận.
Đến trưa sau khi ăn cơm cùng gia đình xong cô về phòng mở vội điện thoại lên xem nhưng cũng không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào cả, cô nằm vùng vằng trên giường nói
- Thế Minh đáng ghét, Thế Minh đáng ghét, sao lại thân mật với cô gái đó đến vậy.
- Kệ anh ta, không được bận tâm nữa, ok đi ngủ không bận tâm - nói rồi cô cũng cầm điện thoại lên vốn định soạn tin nhắn gửi thì lại xoá đi rồi lia điện thoại sang một bên, bỗng điện thoại reo lên một tin nhắn cô vội mở vào xem trong lòng thì mong là cậu nhưng thật ra là Đức Hân anh nhắn báo cô tối nay được nghĩ, vẻ mặt u buồn hiện lên cô gõ lại cho anh biết cô đã xem rồi, sau đó lại y như lúc nảy vùng vằng rồi lại thiếp đi lúc nào không hay.
- Anh Minh, anh đến đây làm gì vậy - cô đang ngồi học bài trên lầu nhìn thấy cậu ngạc nhiên hỏi, nhưng cậu không trả lời chỉ tiến đến tiến đến gần cô, gương mặt cậu rất gần gương mặt cô nhìn gần nói thật rất chi là soái, nhưng sực nhớ là đang giận anh nên cô lùi ghế về sau vẻ mặt hờn dỗi hiện lên, anh Minh thấy thế liền cười nhẹ lên với cô nói nhỏ
- Em hiểu lầm anh rồi
Nghe cậu nói vậy lòng cô cũng thấy an tâm, cah nhìn cô với ánh mắt trìu mến đầy yêu thương, anh chống tay lên thành ghế khuôn mặt tiến sát đến cô, cô sợ sệt nhắm mắt lại, nhịp tim bắt đầu thay đổi tay cô run lên nắm chặt lại, cô đang đợi đôi môi của cậu chạm vào môi mình thì tiếng bà nội gọi cô khiến cô giật mình tỉnh giấc, cô hoang mang mắt nhắm mắt mở ngồi bật dậy
- Thì ra chỉ là mơ, một xíu nữa thôi thật là... - cô ôm lấy mặt tiếc nuối, giọng nói trầm ấm vang lên
- Em bị sao vậy?
Nghe thấy cô ngước mắt lên nhìn là cậu, sao lại đến đây cô sợ mình bị ảo giác còn đang mơ nên vỗ vỗ má trấn an
- Chỉ là ảo giác, mơ thôi, sao anh ấy lại đến đây lúc ngày chứ đúng thật là Nhi ơi Nhi mày bình tĩnh lại có nhớ nhung thì cũng đừng ngu muội chứ - Sau khi dụi mắt cô bắt đầu ngước lên lại lần nữa, thấy cậu vẫn đứng đó, ánh mắt chăm chăm nhìn cô khuôn mặt có ý cười nữa làm cô giật mình thêm lần nữa
- Ui trời anh Minh, là anh thật à - cô dưa tay lên sờ thử vào người cậu sau khi đụng trúng da thịt cô rút tay lại rồi tự thấy bản thân thật buồn cười cô mắc cỡ đến mặt ửng hồng, vội kéo chiếc chăn trùm lên mình che dấu nhưng những lời nói lẫn hành động lúc nãy của cô đã bị cậu nhìn rõ hết, cậu nở nụ cười nhìn cô gái nhỏ đang ngượng ngùng mắc cỡ núp mình dưới lớp chăn kia, cậu lại ngồi một góc giường, rồi từ từ kéo chiếc chăn kia ra, vuốt ve laj mái tóc của cô, rồi mĩm cười
- Sao lại không trả lời tin nhắn của anh
Nghe cậu hỏi cô im lặng không trả lời, cậu vốn dĩ biết lí do vì sao cô giận mình, cậu hỏi thuộc hạ thì biết cô trông thấy cậu cùng cô gái khác ôm ấp cười nói nên mới vậy.
- Đó là chị của anh, Thiên Trang, chị ấy mới về nước nên anh đưa chị ấy đi thăm quan thành phố thôi
Nghe anh nói, cô thận trọng lén nhìn anh, đôi môi cắn lại để che dấu sự vui mừng
- Anh cần gì phải giải thích, em có bận tâm anh đi với ai đâu.
- Lần sau không được như thế nữa biết không, làm anh lo lắng sợ em xảy ra chuyện - vẫn giọng nói ân cần ấy,khoé môi hiện lên ý cười, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ của cô vỗ về nhẹ, cô lúc này cũng ngước mặt lên nhìn anh, lúc này anh lại hỏi
- Vậy là hôm qua đến giờ em đang ghen đúng không?
Nghe cậu hỏi cô chột dạ, ánh mắt trở nên lúng túng, cô ấp a ấp úng
- Ghen... Làm gì có, anh với em có là gì mà em phải ghen
Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô cậu nén cơn cười nói
- Không có
Cô đáp lại liền
- Không, sao em lại ghen cơ chứ, thật buồn cười - cô nói rồi vội đứng dậy tính chuồng đi thì cậu kéo tay cô lại ôm cô vào lòng khiến cô bất ngờ hoang mang tư thế này rất gần, rất gần, nhịp tim lúc này cũng đập nhanh hơn, hơi thở của cậu rất ấm, cậu cúi đầu sát đến cô cô sợ sệt nhắm mắt lại một nụ hôn được đặt lên trán của cô, khiến cô e thẹn đỏ mặt, ngước nhìn cậu, vô tình ánh mắt chạm nhau
- Hai đứa xuống ăn trái cây này - tiếng Bà nội dưới nhà vọng lên phá tang bầy không khí, cô vội bật dậy sửa lại quần áo rồi nhanh chóng chạy xuống nhà, cậu cười khoái chí lắc đầu ngán ngẩm với cô gái nhỏ này, rồi cũng đi xuống cùng bà nội nói chuyện hỏi thăm sức khỏe, rồi ở lại dùng cơm tối với gia đình cô
- Anh để đó em tự làm được - cô vừa thái thịt vừa nhìn cậu
- Để anh phụ em - cậu nói
- Thôi thôi cho em nhờ, anh để đó cho em nhặt, anh bẻ to bẻ nhỏ vậy sao sào được - cô chau mày chán nản nhìn cậu, cậu tỏ vẻ vô tội vạ dùng ánh mắt đáng