Đêm giao thừa
Kể từ hôm Việt nói cậu bận việc không liên lạc đến nay cũng chẳng thấy cậu gọi điện hay đến thăm, lần trước cậu nói sẽ cùng cô đón giao thừa vậy mà lần này cậu lại thất hứa khiến cô khá buồn.
- Cô và Tú cùng bà nội ngày nay đã gói xong bánh chưng bánh tét, bây giờ chuẩn bị thả bánh vào nồi và đợi nó chín nữa là ok rồi. Nhà cửa cũng gọn gàng sạch sẽ, bánh kẹo hoa quả cũng được chưng trên bàn thờ, anh hai cô mới đi chơi về mua một bó hoa để cắm nên cô đang cắm hoa rồi để trên bàn. Cây mai cũng được lên đèn sáng rực rỡ, phía trước nhà hai chậu hoa cúc cũng sánh vai nhau làm căn nhà thêm không khí Tết.
- Nhi, con đem vài hộp mức dừa, mứt dẻo, với củ kiệu qua biếu cho ba mẹ con bé Tú - nội cô đang xem nồi thịt kho gọi cô
- Dạ, con đem qua liền - cô nhóm bếp lửa rồi xách túi đồ chạy qua nhà Tú, rồi rủ nhỏ qua bên mình ăn cơm luôn chứ giờ cũng tối rồi. Ba cô thì đi ngồi nói chuyện với anh hai trong nhà, nên cô với Tú ngồi ngoài sân canh bếp lửa.
- Ê Nhi, sao không thấy anh Minh đâu vậy, đáng lẽ giờ này phải đến rồi chứ - Tú hỏi cô, cô do dự rồi nói
- Ảnh bận việc nên không đến được.
Nhỏ Tú à lên một tiếng rồi lấy củi đẩy thêm vài bếp
Ngoài đường rộn ràng người đi kẻ lại nhà nhà đông vui đèn sáng khắp nơi tiếng nói cười khắp nơi đều nghe được những căn nhà đóng cửa quanh năm đến bây giờ cũng mở rộng cửa.
- Hai đứa vô dọn cơm rồi ăn nè - giọng của anh hai cô vang lên
- Dạ - cô và Tú đồng thanh rồi đứng dậy chạy vào nhà, sau khi cơm nước xong xuôi cô quét lại nhà rồi sân sau đó tắm rửa giặt đồ vì để những điều buồn của năm cũ sẽ trôi đi để đón năm mới tốt đẹp hơn sau khi xong xuôi, Ba với anh hai cô thì đã rủ nhau đi nhậu đâu đó rồi, Tú và cô ngồi canh bếp lửa sẵn tiện canh pháo hoa bắn. Bếp lửa hồng cháy rực một góc sân, bây giờ đã là 11 giờ đêm rồi nhưng nhà nào nhà nấy đều còn sáng đèn, cô giúp nội để đồ cúng lên trang để rước ông Táo về nhà rồi lại chạy ra sân tám chuyện cùng Tú.
Khi đồng hồ sắp điểm 12 giờ thì cô có thể nghe được tiếng đếm ngược thời gian của mọi người ngoài quảng trường thành phố, sau khi tiếng nói Chúc Mừng Năm Mới vang lên đồng thanh thì cũng là lúc hàng loạt pháo hoa được bắn lên trời rực rỡ cả một vùng, tiếng bắn vang lên nghe thật háo hức cô Tú và bà nội đứng ngước nhìn những tia pháo hoa đang sáng kia, thế là một năm nữa lại qua rồi mong năm sau thật nhiều may mắn sẽ đến, nồi bánh cũng đã chín cô cùng Tú vớt ra cho ráo rồi ngồi trên bàn cắn hạt dưa, cô lấy điện thoại nhắn cho cậu một tin
- Chúc Mừng năm mới
Sau đó lại nhắn thêm
- Dù có bận đến mấy cũng phải giữ sức khoẻ đừng nhịn ăn biết không? Khi nào rảnh rồi thì gọi cho em một tiếng để em biết.
Sau đó cô lướt lại tin nhắn cũ của mấy ngày nay chỉ thấy cô nhắn chứ cậu cũng chẳng xem hay trả lời.
Bỗng điện thoại reo lên cô bắt máy
- Dạ alo
Đầu dây bên vang lên giọng nói của Hân anh vui vẻ đáp lại
- Chúc mừng năm mới, chúc em một năm mới thật vui vẻ đầy may mắn
Cô cũng nở nụ cười đáp lại
- Em cảm ơn, Chúc anh năm mới vui vẻ một năm mới thật nhiều may mắn và hạnh phúc.
Sau đó cô đưa điện thoại về phía Tú, Tú hiểu ý
- Thầy Hân, chúc thầy năm mới vui vẻ ngày càng đẹp trai nha - nhỏ Tú híp mắt sau lời chúc, Hân ngạc nhiên sau đó lại chúc lại Tú
- Thầy cảm ơn, chúc em ngày càng xinh đẹo và một năm mới thật may mắn
- Dạ, em cảm ơn thầy - Tú nói rồi đẩy điện thoại về phía cô, cô vui vẻ nói chuyện với Hân.
-----------
Tại bệnh viện
- Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi, thấy trong người thế nào - Việt nhìn thấy cậu vội vã hỏi rồi ngăn cản không cho cậu ngồi dậy, cậu khó khăn khi cử động, môi mấp máy nói từng từ
- Sao tôi lại ở đây?
Việt vội giải thích, cậu bị đám người bên ông Bảo phía JB chặn đường gây chuyện lúc đến buổi Văn nghệ ở trường cũ, thuộc hạ bên mình phát hiện được thì đã đưa cậu đến viện cậu bị thương tích nặng nên hôn mê từ hôm đó đến bây giờ, may mắn là cậu tỉnh rồi.
- JB - cậu nhắc lại tên công ty JB, Việt nói tiếp
- Tôi đã cho người xử lý ông ta rồi, cậu yên tâm
- Sao tôi lại đến buổi Văn nghệ ở trường cũ? - cậu thắc mắc hỏi
- Cậu đã hứa với Ngọc Nhi là sẽ đến xem cô biểu diễn mà, cậu không nhớ sao? - Việt nghi ngờ nhìn cậu
- Ngọc Nhi là ai? - cậu hỏi khiến Việt bất ngờ
- Không lẽ... - Việt vội đi tìm bác sĩ, sau khi khám lại vị bác sĩ gọi Việt ra nói chuyện riêng
- Chuyện này là sao? - Việt hỏi
- Hiện giờ Tổng Giám đốc về mọi mặt thì đều đang hồi phục một cách tích cực chỉ có phần đầu do bị vật cứng đánh trúng cộng với vụ tai nạn lần trước dẫn đến não bộ có một số chỗ thay đổi, một phần kí ức của TGĐ có thể bị mất đi một thời gian và cũng có thể mất vĩnh viễn, hiện giờ không thể biết được TGĐ bị mất khoảng kí ức lúc nào nên người nhà phải chú ý chăm sóc hơn.
- Vĩnh viễn, ông nói vậy là sao, hả? - Việt tức giận lôi cổ áo bác sĩ thì bị thuộc hạ ngăn cản lại
- Xin lỗi bây giờ chúng tôi không thể đoán trước được điều gì, xin phép - vị bác sĩ nói rồi rời đi, hai tên thuộc hạ cũng thả Việt ra, Việt ngồi trên hàng ghế suy nghĩ để lấy lại bình tĩnh.
Cậu sau khi được y tá thay thuốc thì nằm nghĩ ngơi.
---------
Sau khi qua thời gian nghỉ Tết, lịch học của cô càng thên dày đặt cô cũng nghỉ làm ở cửa hàng chú tâm vào đợt thi tốt nghiệp sắp tới, ngày nào cũng đi học thêm phụ đạo hai ba môn đến tối về nhà phải ôn thêm bài tập, cô bận rộn đến mức quên đi rằng đã hơn một tháng nay không thấy cậu cũng chẳng liên lạc được với cậu, cô có chạy đến nhà nhưng người làm nói cậu vẫn chưa về, những dòng tin nhắn cô nhắn cho cậu ngày một ít đi, những cuộc gọi cũng chỉ nghe tong đài báo không gọi được. Dù buồn bã nhưng cô vẫn cố gắng việc học của mình, lâu lâu buồn thì lại lấy