- Xin hỏi anh có lịch hẹn trước không ạ? - một cậu nhân viên hỏi cậu
- Không có, em báo với Nhi nói có anh Minh gặp là được - cậu nói
- Dạ, vậy anh đợi em xíu - cậu nhân viên lấy điện thoại đặt lên tai
- Chị, dưới sảnh có anh Minh muốn gặp chị Nhi - bên kia đáp lại gì đó xong thì cậu nhân viên tắt điện thoại
- Dạ, xin lỗi anh, bên trợ lý chị Nhi mới báo là chị Nhi đang bận công việc nên không gặp anh được hẹn anh khi khác ạ - cậu nhân viên lễ phép nói
- Rồi anh cảm ơn - cậu đã không gặp được cô mấy lần rồi đến nhà thì cô chưa về, đến nới làm thì cô bận, lần nào cũng không gặp được làm sao mà nói chuyện đây.
Đêm đó cậu đến một quán bar uốn rượu, cậu uống rất nhiều uống đến say lải đảo, cậu lấy sợi dây chuyền trong túi áo là sợi dây chuyền bị Tú Vy vứt vào thùng rác được Việt nhặt lại đưa cho cậu, cậu vẫn giữ theo bên mình đến giờ, vẫn chưa có dịp trả lại cho cô.
Chuông điện thoại vang lên, cậu chậm rãi bắt máy, ánh mắt cậu trở nên tức giận, vội vã rời khỏi quán bar lái xe đi trên đường thật nhanh, tốc độ của cậu khiến mọi người đi đường kinh sợ, chiếc xe vẫn cứ thế vẫn lao trong màn đêm, bầu trời bây giờ sắp chuyển mưa những tia sét chiếu sáng trên trời cùng tiếng rít lên của những cơn gió khiến người ta thấy sợ hãi.
------
Cô từ từ mở mắt nhìn mọi vật xung quanh, đây chắc là nơi hoang vu căn nhà này chắc bị bỏ hoang cũng rất lâu rồi vì cô thấy mạng nhện cũng giăng đầy, trong đầu hiện lên thắc mắc không biết bản thân cô đang ở đâu, tay chân bị trói, miệng bị dán keo chặt, không cử động được cũng chẳng la hét, đầu cô hơi nhức, cô chỉ nhớ là bản thân cô đang chạy bộ trên đường thì bị một đám người bắt đi và khi tỉnh lại thì thấy bản thân mình đã bị như vầy. Cô cố gắng cử động nhưng không được, phía ngoài đi vào hai người đàn ông và 1 người phụ nữ, cô ta đứng trước mặt nhìn cô ra hiệu cho một tên lại mở keo dán trên miệng cô ra, cô vội hỏi
- Mấy người là ai, sao lại bắt tôi?
- Bình tĩnh nào, từ từ rồi mày cũng biết thôi? - cô ta nhếch mép cười
- Cô là ai, tôi cũng không gây thù với cô sao lại bắt tôi? - cô hỏi
- Đúng mày không gây thù với tao nhưng vì mày mà tao phải sống nhục nhã, phải chịu bao đắng cay trong suốt những năm qua - cô ta tiến lại nâng cằm cô lên nhìn cô với ánh mắt thù hận chỉ muốn xé xác cô ra vậy
- Tao phải để mày và thằng chó Thế Minh nếm trải mùi vị bị người khác hành hạ chết đi sông lại là như thế nào? - cô ta nói, rồi buông tay đang giữ cằm cô ra, nói với đàn em
- Canh nó cẩn thận, mày gọi điện cho thằng đó chưa?
- Dạ, em đã gọi điện cho nó chắc nó cũng sắp đến rồi - tên kia nói
- Vậy được rồi, anh Long nói sao - cô ta hỏi
- Dạ, Đại ca bảo việc ở đây tuỳ ý chị giải quyết, nếu thấy thiếu người thì có thể gọi thêm - tên đó nói, cô ta gục đầu hiểu ý rồi rời đi trước.
Trong lòng cô đang rất lo cho cậu, nếu cậu mà đến cứu cô thì cậu sẽ rất nguy hiểm, cô bây giờ không thể làm gì cả tay chân thì bị trói muốn chạy cũng không được muốn thoát cũng không xong.
------
Tiếng xe thắng gấp trên mặt đường, cậu mở cửa bước xuống, nhìn xung quanh đây là căn nhà hoang, xung quanh tối om, không có bóng người, đèn xe của cậu chiếu sáng một góc, từ trong nhà hoang đi ra một đám người to cao lực lưỡng bước ra hai bên xếp thành hai hàng, ở giữ còn để thêm một chiếc ghế, một cô gái chạc tầm 26 tuổi kiêu ngạo bước đến ngồi trên khuôn mặt cô ta để lộ một nụ cười hách dịch.
- Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ - cô ta cất tiếng chào, cậu nheo mắt nhìn cô ta có cảm giác rất quen, dường như đã biết nhau vậy
- Cô là ai? - cậu hỏi, tiếng cười lớn của cô ta vang lên, ánh mắt tràn đầy sự thù hận nhìn cậu
- Quên nhanh vậy sao Lâm Thế Minh - từ chữ được cô nghiến răng nói ra lúc này cậu mới nhớ ra là cô gái ngồi đó là Thanh Thu
- Là cô - cậu ngạc nhiên khi nói, cô ta lại cười tiếp
- Haha...nhớ ra tôi rồi sao, sao trông anh có vẻ ngạc nhiên thế - cô ta nói
- Ngọc Nhi đang ở đâu? - cậu nhìn Thanh Thu hỏi
- Từ từ rồi tụi mày sẽ được gặp nhau thôi. - cô ta nhếch môi cười nhìn cậu rồi ả nói một tên đàn em vào đưa cô ra, cô bị đánh ngất vì lúc nảy cố tình lợi dụng cơ hội đi vệ sinh để trốn nhưng bị bắt gặp và bị đánh cho một trận, bọn chúng cột cô lên ghế và khiêng cô ra đặt ở một bên, nhìn thấy người con gái mình yêu bị đối xử như vậy cậu tức giận chạy đến thì bị hai tên đàn em của Huyên ngăn lại giữ chặt cậu rồi cho cậu một đấm vào bụng khiến cậu đau đớn.
- Tụi bây bỏ tay ra - cậu tức giận hét nhưng vô ích
- Mới bấy nhiêu thôi đã xót rồi ư, nếu để mày chứng kiến cảnh nó bị chơi thì sẽ thế nào nhỉ - Thanh Thu cười đi đến gần cô vuốt ve khuôn mặt của cô rồi nhìn sang cậu, cậu nghe cô ta nói mà tức giận chẳng làm gì được
- Cô dám - cậu nghiến răng nói
- Haha...mày nghỉ tao không dám à - cô ta trừng mắt nhìn cậu, sau đó dùng tay một phát xe toạt chiếc áo của cô ra như khẳng định ở đây cô nói được làm được, chiếc áo của cô bị xé ra lộ rõ da thịt những vết bầm cũng có, chiếc áo lót phía trong đã lộ ra ngoài ánh mắt