Hai người cứ đứng đó, ngỡ ngàng khoảng mười giây thì Lý Vũ Hân đột nhiên hét lớn, hoảng loạn kêu lên: “Anh… Anh… Anh muốn làm gì?”
Diệp Lăng Thiên cũng bị tiếng thét chói tai đó của Lý Vũ Hân làm cho sực tỉnh, vội vàng xoay người lại, nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô đang tắm, tôi… Tôi… Chỉ là nghe thấy tiếng cô hét lên, cho rằng cô đã xảy ra chuyện nên mới vội vàng xông vào, tôi…” “Đi ra ngoài.” Lý Vũ Hân vừa khóc vừa hét lớn. Nếu một phút trước cô vẫn còn ở trạng thái sững sờ thì hiện tại cô đã hoàn hồn hơn nữa cô còn sắp phát điên đến nơi.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi…” Diệp Lăng Thiên đưng quay lưng với Lý Vũ Hân và nói, anh còn định giải thích thêm nhưng chưa nói hết câu đã bị Lý Vũ Hân ngắt lời.
“Tôi bảo anh ra ngoài.” Lần này Lý Vũ Hân thật sự phát điên rồi, cô hoàn toàn sụp đổ và nước mắt tuôn như mưa.
Diệp Lăng Thiên cũng bị giật mình, anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Được.” Sau đó đi ra ngoài và định khiêng cánh cửa đã bị đạp hư đi.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Lý Vũ Hân lại lên tiếng.
“Được.” Diệp Lăng Thiên sững người một lúc rồi nói, sau đó đưa điện thoại của mình cho Lý Vũ Hân, sau khi Lý Vũ Hân nhận lấy thì đóng cửa lại rồi đi ra ngoài nhưng anh không đi xa mà đứng gần cửa, dựa lưng vào tường hút thuốc.
Gặp phải tình huống như vậy thực sự không phải là ý muốn của anh, anh đã từng cam đoan trước mặt Lý Tiên Nguyên cũng từng cam đoan với Lý Vũ Hân, anh nhớ mình từng nói tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến Lý Vũ Hân bị tổn thương, những thứ không nên thấy sẽ không thấy, không nên nghe cũng sẽ không nghe, thậm chí anh từng nói mình sẽ không bao giờ bước lên lầu một bước.
Nhưng tình huống hiện tại, anh không những lên lầu mà còn xông vào nhà tắm và thấy cơ thể của Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên biết chuyện này có ý nghĩ gì đối với một cô gái, mặc dù anh không hề cố ý thế nhưng, thế nhưng sự thực vẫn là sự thực, anh thật sự đã làm ra chuyện khiến Lý Vũ Hân bị tổn thương nên Diệp Lăng Thiên vô cùng tự trách và ảo não.
Anh rất hối hận, hối hận vì hôm nay mình đã không được tỉnh táo, anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa, theo lý mà nói, anh không thể kích động như vậy. Tất cả mọi chuyện đều quá trùng khớp, trùng hợp là chiều hôm nay vừa mới xảy ra chuyện như vậy cộng thêm việc bị cúp điện và tiếng thét chói tai của Lý Vũ Hân, nhưng chuyện khiến Diệp Lăng Thiên đưa ra kết luận rằng Lý Vũ Hân đã xảy ra chuyện chính là tiếng đồ vật bị đổ vỡ.
Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc chậm rãi tựa vào tường mà hút. Anh chưa bao giờ làm việc gì khiến mình phải hối hật nhưng giờ phút này, anh thật sự có chút hối hận vì sự kích động của mình tối nay.
Lúc Diệp Lăng Thiên hút sắp hết điếu thuốc thì cửa mở ra, Lý Vũ Hân cầm điện thoại di động đi ra, dưới ánh đèn có thể thấy Lý Vũ Hân đã mặc áo ngủ vào rồi.
“Xin lỗi, đột nhiên bị cúp điện, sau đó nghe thấy tiếng thét của cô nên tôi nghĩ cô đã xảy ra chuyện, lúc lên tới nơi thì tôi nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ bên trong, tôi nghĩ cô bị người ta bắt cho nên mới phá cửa mà vào. Tôi không hề cố ý.” Diệp Lăng Thiên lại giải thích với Lý Vũ Hân lần nữa.
Diệp Lăng Thiên vừa dứt lời thì thấy Lý Vũ Hân giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt anh, nếu như ánh sáng đầy đủ thì có thể thấy trên mặt Diệp Lăng Thiên lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ chót.
“Anh cút đi cho tôi.” Lý Vũ Hân nghiến răng nói, nước mắt nhạt nhòa.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn cô.” Rồi anh chậm rãi đi xuống lầu, ngay cả điện thoại cũng không lấy, để lại ánh sáng đèn pin cho Lý Vũ Hân dùng.
Diệp Lăng Thiên vừa đi xuống vừa