Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi, chuyện này tôi cũng đã liệu trước.”
Diệp Lăng Thiên nói hết lời thì liền quay đầu định đi ra ngoài nhưng Lý Vũ Hân lại gọi anh: “Diệp Lăng Thiên, tôi sẽ cho anh hai sự lựa chọn, thứ nhất là anh từ chức và tôi sẽ tìm ba tôi nói chuyện, tôi sẽ không đụng chạm gì tới việc anh vi phạm hợp đồng nữa, cũng không bắt anh trả tiền lại. Từ nay về nhau giữa chúng ta sẽ không còn liên quan gì hết.”
“Lựa chọn thứ hai là, kể từ giờ trở đi, dù cho có chuyện gì đi nữa thì anh không được đặt chân lên lầu, nếu anh mà vi phạm thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của anh dựa theo hợp đồng của chúng ta.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó anh gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi.”
“Còn nữa, chuyện tối qua tôi mong là ngoài hai chúng ta ra sẽ không có kẻ thứ ba biết đến, Diệp Lăng Thiên, nếu để tôi biết anh dám nói chuyện này cho một người nào khác thì tôi chắc chắn sẽ giết anh!”
“Được.” Nói dứt lời thì Diệp Lăng Thiên liền nhấc chân bước ra khỏi phòng Lý Vũ Hân.
Ngay khi Diệp Lăng Thiên vừa bước ra khỏi phòng thì hai mắt Lý Vũ Hân liền đỏ hoe.
Thật lòng thì lần đầu tiên gặp mặt cô đã có ấn tượng không tốt về Diệp Lăng Thiên, nhưng sau khi nghe Hứa Hiểu Tinh kể về hoàn cảnh của anh, và còn thêm chuyện buổi chiều hôm qua thì cái nhìn của cô về Diệp Lăng Thiên đã thay đổi nhiều, cô đã bắt đầu giảm bớt định kiến với anh, ấy vậy mà hôm qua lại xảy ra chuyện như vậy…”
Tuy Lý Vũ Hân biết rõ Diệp Lăng Thiên không cũng không cố ý, cô cũng tin lời của anh rằng vì lo cho an nguy của cô nên mới xông vào, nhưng dù có nói sao đi nữa thì anh cũng đã nhìn hết thấy cơ thể của cô rồi, chuyện này đối với Lý Vũ Hân thật sự là một chuyện động trời. Một cô gái như cô, cơ thể này vẫn chưa bao giờ bị ai trông thấy, cho dù là người bạn trai của cô ở nước B xa xôi cũng chưa từng xem qua.
Trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một ước muốn và một điều hằng gìn giữ: đó là có thể dâng hiến sự trinh bạch lần đầu tiên của mình cho người đàn ông mà họ yêu nhất. Nhưng rồi ánh nhìn đầu tiên trông thấy cơ thể trong sạch mà cô hằng gìn giữ đã bị Diệp Lăng Thiên chiếm mất. Cơ thể của một cô gái trưởng thành là cô đã bị anh nhìn thấy hết, việc đó làm Lý Vũ Hân cảm thấy vô cũng nhục nhã. Ấn tượng của anh trong lòng cô lại trở nên kém cực kì, giờ đây cô không chỉ ghét Diệp Lăng Thiên không thôi mà đã trở nên hận anh vô cùng.
Tối qua Lý Vũ Hân đã suy nghĩ kĩ càng rồi, hôm nay cô sẽ đi tìm ba và bằng mọi giá phải khiến anh biến cho khuất mắt mình. Thế nhưng sáng nay khi thức dậy thì cô đã bớt phần giận dữ, lại không đành lòng làm như vậy nữa, cho nên cô mới kêu Diệp Lăng Thiên vào phòng và để anh quyết định. Thật ra nói là có hai lựa chọn nhưng cũng không khác một là bao, vì cô biết chắc rằng anh sẽ chọn con đường thứ hai. Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của cô rồi, cô cũng rất ghét bản thân mình, tại sao cô lại mềm lòng như thế chứ? Bây giờ là nhìn lén lúc cô tắm, vậy sau này còn sẽ như thế nào? Cô thật không dám nghĩ thêm nữa.
Diệp Lăng Thiên trở về bàn làm việc của mình, anh ngồi nghĩ một hồi rồi lại cười cười, phụ nữ đúng thật là một giống loài kì lạ mà.
Hôm nay là thứ năm, đối với Lý Vũ Hân thì có nghĩa là hai ngày sau cô sẽ được thả lỏng, nhưng còn với Diệp Lăng Thiên thì anh chẳng có ngày nào là ngày nghỉ cho đền tận khi hợp đồng với Lý Tiên Nguyên kết thúc mới thôi.
Từ sau chuyện tối hôm qua, Lý Vũ Hân trừ lúc ở trong văn phòng còn có nói với Diệp Lăng Thiên vài câu cụt ngủn ra thì suốt hôm đó cô chẳng thèm nói câu nào với anh. Cô vẫn cứ mãi cánh cánh về cái chuyện xảy ra tối qua, mà phụ nữ thì thường thù rất dai.
Sáng thứ sáu cuối tuần Diệp Lăng Thiên