“Tôi không phải không tin anh ấy, chi là… chỉ là… tôi cũng không biết nói sao nữa, cô đợi đi, đợi anh ấy làm xong là cô sẽ hiểu.” Lý Vũ Hân cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Thế là cô và Hoàng Linh cùng ngồi trong văn phòng chờ đợi, sự chú ý của hai người đều tập trung vào Diệp Lăng Thiên, họ chỉ thấy anh mắt thì đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tay thì không ngừng viết gì đó trên giấy.
Khoảng hơn mười phút sau, Diệp Lăng Thiên mới đứng dậy và đưa cho Lý Vũ Hân mấy tờ giấy mà anh vừa viết xong: “Toàn bộ đều ở trong này.”
Lý Vũ Hân ngạc nhiên nhìn mấy tờ giấy mà anh đưa cho mình, cô nhìn thoáng qua rồi sau đó lên tiếng hỏi anh: “Anh có chắc chắn là bản dịch của anh không sai chứ? Đây là bản hợp đồng mấy chục tỷ, không thể có sai sót được.”
“Tin hay không tùy cô.” Diệp Lăng Thiên trả lời rồi bước ra ngoài.
“Người này sao lại có cái thái độ như vậy chứ?” Lý Vũ Hân cảm thấy rất khó chịu với thái độ của Diệp Lăng Thiên.
“Tổng giám đốc Lý, bản dịch thế nào? Có lỗi sai nghiêm trọng nào không?” Hoàng Linh lập tức hỏi.
“Không biết, tôi còn chưa chính thức đọc mà, nhưng tôi đoán chắc là không sai đâu, cho dù có thì chắc cũng chỉ lỗi nhỏ, hơn nữa đây chỉ là thư đồng ý chấp thuận của công ty Ale, chúng ta có cần phải nghiêm cứu lại, như vậy đi, Hoàng Linh, cô đi thông báo cấp lãnh đạo cao cấp và người bên bộ phận pháp vụ chiều nay hai giờ đến phòng họp họp, rồi chúng ta nghiên cứu bản thảo phương án nháp này của công ty Ale.”
Sau khi dặn dò Hoàng Linh và đợi cô đi rời khỏi văn phòng, lúc này Lý Vũ Hân mới nghiêm túc ngồi vào bàn làm việc của mình và cẩn thận xem lại bản phiên dịch của Diệp Lăng Thiên.
Không thể không thú nhận rằng chữ của Diệp Lăng Thiên viết rất đẹp, sạch sẽ và khá tròn trịa, lại có nét khá cứng cáp, Lý Vũ Hân khó mà tưởng tượng được những chữ này là do tay Diệp Lăng Thiên viết ra, đương nhiên, đối với cô thì chuyện anh viết chữ đẹp không có gì đáng ngạc nhiên bằng việc anh biết tiếng Pháp.
Sau khi nghiêm túc tập trung xem lại bản dịch của anh, cô lần nữa khẳng định Diệp Lăng Thiên biết tiếng Pháp, và còn thuộc loại rất giỏi, khả năng tiếng pháp của anh giỏi hơn rất nhiều so với những phiên dịch viên trước đây công ty phải thuê với mức lương cao. Lý Vũ Hân ngồi trầm tư lúc lâu, sau đó cô nhìn nhìn đồng hồ rồi cầm túi xách bước ra ngoài, khi đi đến cửa, cô nhìn Diệp Lăng Thiên và nói: “Diệp Lăng Thiên, tôi có việc đi ra ngoài, anh xuống lầu chuẩn bị sẵn xe và đợi tôi ở cổng.”
Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ, sau đó anh gật đầu và đứng dậy đi theo phía sau cô.
“Hoàng Linh, tôi có việc ra ngoài chút, có chuyện gì cô gọi điện thoại cho tôi.” Lý Vũ Hân dặn dò Hoàng Linh chút rồi đi thẳng xuống lầu.
“Đi đâu?” Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vừa hỏi cô.
“Đi bệnh viện XX.” Lý Vũ Hân bình thản trả lời.
Diệp Lăng Thiên có chút bất ngờ, vì bệnh viện đó là bệnh viện mà Diệp Sương đang điều trị.
“Đừng nhìn tôi như vậy, anh giúp tôi việc lớn như vậy, tôi nên đền đáp lại anh, tôi biết anh rất muốn đến bệnh viện, nhưng lại không dám rời mắt khỏi tôi, cho nên tôi đành phải cùng anh đến bệnh viện thôi, coi như là tôi