Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, cô biết có hỏi anh cũng không được gì nên ngoan ngoãn ngồi yên vị nhìn ra ngoài cửa sổ, có điều cô bỗng nhiên giật thót vì nhận ra mình cũng đang giống như Hứa Hiểu Tinh khi ngày càng tò mò hơn về Diệp Lăng Thiên, nghĩ vậy Lý Vũ Hân cũng giật mình theo.
Tới bệnh viện, Lý Vũ Hân khăng khăng muốn mua một giỏ hoa ở cổng, sau đó tự mình xách theo Diệp Lăng Thiên đến phòng bệnh của Diệp Sương, trong phòng bệnh, chỉ có hai người là Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh.
“Anh, anh đến rồi à.” Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trước, vừa thấy anh xuất hiện, gương mặt vốn dĩ đang lo lắng của Diệp Sương thoáng chốc đã hưng phấn trở lại, có thể thấy được cô mong Diệp Lăng Thiên xuất hiện đến nhường nào.
Nghe Diệp Sương nói, Hứa Hiểu Tinh vội vã quay lại nhìn, thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đi vào cô ấy cũng vui mừng nói nhỏ với Diệp Lăng Thiên: “Nếu hôm nay anh không đến thì mặc kệ vì lý do gì đi nữa tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, vừa rồi tôi đã tìm giúp anh rất nhiều lý do giải thích vì sao anh không đến nên anh hãy nghĩ xem sẽ báo đáp tôi thế nào.”
“Diệp Sương, chúc em phẫu thuật thuận lợi, cũng chúc em sớm ngày khỏe lại.” Lý Vũ Hân xách theo giỏ hoa đặt cạnh giường Diệp Sương rồi cười nói với cô.
“Cám ơn chị, chị gái xinh đẹp.” Diệp Sương nói chuyện rất khéo.
“Diệp Sương, cô đã bảo em rồi mà, sau này không được gọi cậu ấy là người đẹp nữa, em đã nghe chưa?” Hứa Hiểu Tinh giả vờ nổi giận.
“Cậu chỉ việc trốn vào một góc khóc là được, Diệp Sương, nghe chị nói nè, em không cần phải lo lắng đâu, sẽ không sao hết, làm phẫu thuật thật ra chỉ là tiêm một mũi thuốc mê sau đó em liền ngủ một giấc, chờ em tỉnh lại thì mọi chuyện đều xong hết rồi, không đau chút nào hết.” Lý Vũ Hân khoe khoang trước mặt Hứa Hiểu Tinh một chút rồi dịu dàng khuyên nhủ Diệp Sương.
“Thật sao? Nhưng em vẫn sợ.” Diệp Sương nghi ngờ nhìn Lý Vũ Hân hỏi.
“Sợ là chuyện đương nhiên, trước đây chị cũng từng làm phẫu thuật một lần, trước khi phẫu thuật chị đã rất lo lắng, lo đến mức tay chân run cầm cập, về sau khi bác sĩ đẩy chị vào phòng phẫu, chị còn không dám mở mắt nữa cơ. Có điều sau đó chị được tiêm một mũi thuốc mê nên chẳng còn biết gì nữa hết, khi tỉnh lại thì chị đã nằm trong phòng bệnh rồi, phẫu thuật cũng đã xong từ lâu, thật sự là chẳng có chuyện gì đâu nên em không cần lo lắng.” Lý Vũ Hân kiên trì an ủi Diệp Sương.
“Khi nào bắt đầu?” Diệp Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Bác sĩ vừa mới tới nói là lát nữa sẽ làm, hiện tại phải chuẩn bị cho người bệnh trước, lát nữa sẽ có y tá đến đây. Diệp Sương rất lo lắng, rất sợ. Không chỉ cô ấy mà tôi cũng rất lo, tay của tôi cũng run hết cả lên rồi.” Hứa Hiểu Tinh cau mày nói với Diệp Lăng Thiên.
“Không sao, dù thế nào đi nữa thì cũng phải qua ải này, thành công hay thất bại chỉ có thể xem ý trời. Cô giáo Hứa, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải cảm ơn cô, cảm ơn cô vì những ngày này đã luôn ở bên cạnh Diệp Sương, săn sóc cho con bé.” Diệp Lăng Thiên trịnh trọng nói.
“Đừng nói với tôi những lời như vậy, tôi không lạ gì lời cảm ơn của anh, hiện tại tôi chỉ hy vọng phẫu thuật của Diệp Sương có thể hoàn thành một cách thuận lợi.” Hứa Hiểu Tinh không còn vẻ hoạt bát, phóng khoáng thường ngày mà thay vào đó là một người anh trai với vành mắt phiếm hồng.
Lý Vũ Hân vẫn luôn an ủi Diệp Sương nên có thể thấy sau khi được Lý Vũ Hân an ủi, tâm trạng của cô bé đã thoải mái hơn nhiều.
“Anh ơi, anh lại đây một chút.” Lúc này, Diệp Sương đột nhiên gọi Diệp Lăng Thiên lại.
“Có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên đi sang hỏi Diệp Sương.
“Anh, em muốn nói với anh vài lời.” Diệp Sương nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
“Không cần nói gì hết, những lời đó đợi sau khi em