Hạ Vy Vy lờ mờ mở mắt, cô run run cái tay cũng làm cho Lăng Ngạo Thiên đứng bật dậy..
nhìn thấy cô đã mở mắt khiến anh an lòng hơn, anh đưa tay trái lên xoa đầu của cô: "Đã qua rồi, em đã nằm ở đây 3 ngày.
Có đói không?" Cô lắc lắc đầu, nhìn trên người mình biết bao nhiêu vết kim tiêm, cô thắc mắc trong lòng.
Mặt mày của cô xanh xao nhợt nhạt nhìn anh.
Hạ Vy Vy mở miệng giọng nói nhỏ lại khàn: "Tiểu Bảo đâu rồi." Lăng Ngạo Thiên nhướng cái chân mày, bên trong nghi hoặc, cô ấy chỉ vừa tỉnh dậy nhưng sao lại biết con trai tên là Lăng Bảo? Anh cũng không hỏi nhiều, ôn nhu trả lời nhưng có phần ấp úng không muốn nói ra: "Tiểu Bảo..."
Cô rưng rưng nước mắt, đôi mắt đầy hoảng sợ toàn thân run rẩy, Tần Quý đứng kế bên nói tức khắc ngón tay của anh chỉ vào đồ đo huyết áp của Hạ Vy Vy: "Vợ cậu vẫn chưa ổn định, đừng làm cô ấy kích động!" Lăng Ngạo Thiên im không nói, nếu nói Tiểu Bảo bị yếu phải ở trong phòng kín cũng khiến cho cô ấy kích động..
như nhau cả thôi..
anh đá mắt Tần Quý.
Tần Quý cứ thế thở dài rồi bèn giải thích hộ anh: "Tiểu Bảo hiện đang ở phòng kín, thai nhi chỉ là bị sinh non nên yếu một chút! Đứa bé không sao cả, đừng lo lắng.
Với bác sĩ đứng đầu như tôi tôi có thể lấy danh dự mình ra để bảo đảm.
Hãy nghỉ ngơi."
Hạ Vy Vy gật đầu, cô vỗ bàn tay của anh nói nhỏ nhẹ: "Em muốn gặp Tiểu Bảo." Vừa sinh ra, mở mắt liền thấy con của mình..
nhưng mà còn bản thân cô lại không được như bao người phụ nữ khác.
Nhìn cơ thể bản thân đầy vết kim tiêm rồi máy móc hai bên giường mà buồn bã: "Em cần gặp Tiểu Bảo."
Lăng Ngạo Thiên không có động tĩnh, anh chỉ đứng ở đó nhìn cô.
"Thiên." Hạ Vy Vy trong lòng càng bị bóp chặt hơn nữa.
Anh chỉ lắc đầu, đỡ cô ngồi dậy kê chiếc dép dưới đất: "Để anh đỡ em mang vào gặp con chúng ta, Thần Thần đang coi Tiểu Bảo." Anh đỡ lấy cô, cô xỏ hai cái bàn chân của mình vào đôi dép cũng chỉ gật đầu, yếu ớt đến nỗi khiến Lăng Ngạo Thiên không nhận ra vợ mình.
Lần đầu gặp hống hách lại hổ báo, bây giờ đi cũng không thể đi, giọng nói lại yếu ớt khiến anh âu sầu càng thêm âu sầu.
Việc sinh đẻ này khiến cho anh kinh hãi..
khiến cho anh biết ơn vợ mình.
Chứng kiến cái cảnh đau bụng của Hạ Vy Vy, anh nghĩ rằng làm phụ nữ thật không dễ dàng..
nếu như anh không ở bên cạnh cô liệu có ổn không?
Nếu như không có Tương Tư bắt cóc thì Ninh Tiểu Y sẽ giấu chuyện cô mang thai, vậy nếu như anh cứ bị giấu..
giấu cho đến vài năm hay chục năm sau cũng không thể không hận mình.
Có thể bảo đảm bản thân không cưới ai, vì nhỏ đến lớn chỉ động lòng với cô, nhưng sẽ hối hận vì không giữ được thanh xuân cho cô.
Vì nuôi con một mình đã lỡ mất thanh xuân cả rồi.
Làm phụ nữ mà lại sinh đẻ cũng chẳng có người chồng bên cạnh nó tuyệt vọng nhường nào, làm chồng nhìn vợ mình sinh nở lại chỉ biết đổ mồ hôi đi qua đi lại hoảng sợ.
Lăng Thần đứng ở đó một góc nhìn vào bên trong phòng kín, chẳng được vào..
chẳng được chạm tới lại chẳng có thể làm được gì, bất lực! Vì cậu còn quá nhỏ để làm nên việc to lớn.
Hạ Vy Vy sải bước chân yếu ớt đi tới, cậu nghe thấy mùi hương ngọt như đường phảng phất thoang thoảng lại thân quen, đích xác là của mommy.
Cậu nhóc chạy tới chỗ cô khi thấy Lăng Ngạo Thiên và cô đang đi đến.
"Mommy, mommy đã tỉnh rồi?"
Hạ Vy Vy vẫn gắng cười với cậu: "Phải..
mommy đã tỉnh rồi.
Nhớ Thần Thần lắm." Lăng Thần cứ ngỡ Lăng Bảo ra đời sẽ không còn để tâm đến cậu nữa nhưng chắc cậu lầm rồi: "Dạ mommy, con cũng nhớ mommy."
"Nào chúng ta đến xem em trai của