Sau khi anh và Lăng lão phu nhân nói chuyện vềVy Vy.
Anh đến Tương gia.
Người của anh đã chờ ở đó sẵn, anh giận dữ đi vào.
Cả nhà Tương Tưđều quỳ ở đó, anh lạnh lùng nói: "Cô là cái thá gì?" Tương Tư giả vờ không hiểu: "Ngạo Thiên, anh nói gì vậy? Tương gia dù bị anh làm thành ra như vậy nhưng em vẫn yêu anh."
Cha mẹ Tương Tư nhìn anh, không nói gì, sợ hãi lo lắng..
Anh quát lên: "Cô dám đem người bắt cóc Vy Vy.
Ai cho cô lá gan đó!" Anh đứng lên đạp Tương Tư vào vách, Tương Tư khiếp sợ đau đớn la lên: "A.
Anh đang nói gì vậy? Em không biết gì hết."
Anh nhìn cha mẹTương Tưnói: "Hai người chuẩn bị nhìn Tương Tư vào tù cả đời đi, Tương gia cái người sắp tàn rồi.
Tôi sẽ điều các người qua nước ngoài sống, tôi bảo đảm đi đến đó là không có lối ra nữa."
Tương lão gia run rẩy, van xin anh: "Đừng, tha cho chúng tôi đi.
Lăng Ngạo Thiên cậu và Tương Tư yêu nhau mà."
Tương lão phu nhân sợđến ngất xỉu, Tương lão gia thấy liền ôm bà: "Phu nhân."
Ngạo Thiên đập đồ, anh tức giận, căm hận.
Đồ ở Tương gia rớt mọi nơi, người hầu của họ không khỏi sợ hãi.
Ngạo Thiên thẳng thừng: "Dám bắt cóc Lăng thiếu phu nhân, các người xứng đáng tội gì?"
Tương Tư la lên: "Lăng thiếu phu nhân? Không! Em mới là người xứng đáng để kết hôn với anh, cô ta là tiện nhân anh không thểcho cô ta cái danh phận đó."
Ngạo Thiên nghe cô nói, "tiện nhân": "Con mẹ nó, ai là tiện nhân." Anh nhìn Tống Thành.
Tống Thành hiểu ý anh, Tống Thành sai người hầu đến.
Người hầu gật đầu tới phía Tương Tư tát vào mặt cô.
Tương Tư trợn mắt.
Không thể tin được.
"Cô có biết tôi đã nhẫn nhịn cô bao lâu không? Cô hại Vy Vy đang mang thai con của tôi tâm tình luôn luôn không tốt, cô hại con của tôi không có cha.
Cô biết cái tội lớn nhất là gì không? Cô dám bắt cóc người phụ nữ của tôi khiến cô ấy phải vào cấp cứu.
Một người phụ nữ mang thai chịu đả kích, chịu đau đớn, bây giờ cô ấy còn vì bảo vệ tôi cô ấy phải cấp cứu ở bệnh viện.
Cô làm được như cô ấy sao?" Ngạo Thiên bước tới nhìn cô, đây là Đại ma vương.
Cô đã gây chuyện với người không nên gây, ngay từ đầu việc cô yêu anh là sai trái.
Không, cô không những là yêu anh, cô còn yêu tiền bạc, cô muốn danh phận Lăng thiếu phu nhân.
Cô khát khao có được nó.
Anh là một người đàn ông hoàn hảo.
Cô là cô gái xinh đẹp của Tương gia, một gia đình có địa vị trong giới quý tộc, nhiều người đến hỏi cưới gảnhưng cô không đồng ý.
Một lần dựtiệc gặp được anh, phải.
Đây mới là người đàn ông mà cô mong muốn.
Nhưng nó vốn dĩ không thuộc vềcô.
Tương Tư bất lực, toàn thân lạnh băng: "Anh chưa từng yêu em?"
Ngạo Thiên thờ ơ nói: "Cô luôn bám lấy tôi, nhiều lần tôi đã nói tôi không hề yêu cô.
Cô ảo tưởng, từ đâu ra cô lại nghĩ tôi yêu cô? Tôi chưa từng nói cô là bạn gái tôi, cô bị ngu sao?"
Tương Tư nhìn chằm chằm anh: "Vậy còn Hạ Vy Vy?"
Ngạo Thiên ngồi ở đó: "Vy Vy là người phụ nữ Lăng Ngạo Thiên tôi đây muốn sống cùng đến cuối đời."
Tương Tư lắc đầu, cô không tin: "Cô ta là mồ côi, cô ta có gì hơn em?"
Ngạo Thiên điềm đạm đáp: "Cô nói không sai, Vy Vy là người không cha không mẹ.
Cô ấy thiếu tình thương.
Nhưng cô ấy không phải dạng phụ nữ như các người, không ẻo lả, không trang điểm dày.
Cô ấy là người phụ nữ trong sáng, hiền dịu.
Tôi tin nếu cô đến xin cô ấy tha thứ, cô ấy tất nhiên sẽ bỏ qua cho cô dù cô có làm hại cô ấy bao nhiêu lần.
Nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ai đụng tới người thân cô ấy.
Buồn cười không? Không lo lắng cho mình lại đi lo cho người khác.
Cô ấy tốt bụng, dịu dàng, chỉ là côấy không bộc lộ ra.
Cô ấy không có ích kỉ, giống loại phụ nữ như cô."
Tương Tư nghe mà nước mắt lăn dài ra: "Em cũng có thể."
Ngạo Thiên lắc đầu: "Cô sẽ không.
Cô là người phụ nữ khiến cho ai ai cũng chán ghét, tôi sẽ không cho cô có cơ hội gặp cô ấy để xin tha thứ.
Côấy sẽ mềm lòng, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Cô chuẩn bị vào tù đến hết đời đi, sẽ không có cơ hội gặp lại cha mẹ cô nữa." Ngạo Thiên đứng dậy.
Sau đó anh đi ra khỏi Tương Gia.
Anh đi đến bệnh viện, sau đó thì như thế nào mọi người cũng biết.
Vy Vy nằm trên giường, cô định ngồi dậy nhưng Ngạo Thiên không cho: "Em nên nằm nghỉngơi.
Đợi khi nào bác sĩ nói em có thể xuất viện anh sẽ dắt em đến biệt thự của anh ở."
Vy Vy lắc đầu, mặt đỏ bừng bừng: "Em ở nhà của em là được a.
Em không qua biệt thự đâu."
Lăng lão phu nhân không vui nhìn cô: "Vy Vy, con đang mang thai, nếu con cứ sống một mình như vậy thì không được.
Tuần sau là ngày lành ta sẽ tổ chức hôn lễ."
Vy Vy choáng váng không hiểu: "Hôn lễ gì ạ?"
Ngạo Thiên hôn lên bàn tay cô: "Hôn lễ của anh và em."
Vy Vy nhìn anh: "Thiên, tại sao lại tổ chức nhanh đến như vậy?"
Ngạo Thiên nói: "Anh không muốn bỏ lỡ em một lần nữa, kết hôn sẽ tốt hơn." Vy Vy mĩm cười: "Thiên, anh có yêu em không?"
Ngạo Thiên trả lời: "Anh có."
Vy Vy nói: "Em cũng vậy, nhưng em hiện tại không muốn tổ chức hôn lễ.
Có được không?"
Ngạo Thiên chần chừ: "Tại sao?" Vy Vy vỗ bàn tay anh: "Sau này khi em sinh con ra rồi tổ chức hôn lễ không muộn, em hiện tại sức khoẻ không ổn định."
Ngạo Thiên cau mày: "Em không muốn kết hôn với anh?" Cô nói: "Muốn chứ, kết hôn với người em yêu, con của em cũng có cha làm sao em lại không muốn."
Ngạo Thiên buồn rầu không nói.
Vy Vy cười nhẹ: "Em chỉ nói không tổ chức hôn lễ, chứ không phải là không kết hôn.
Như vậy đi, em với anh sẽ đăng kí kết hôn trước, hôn lễ sau có được không? Đồng thời em sẽ dọn tới biệt