Reng reng, tiếng chuông điện thoại.
Là Ngạo Thiên gọi đến cho Vy Vy.
Cô bắt máy, phía bên dây anh nói: "Lão bà, như vậy là không ai dám xen vào chuyện của chúng ta."
Vy Vy cười híp cả mắt, cô may mắn khi có người chồng như vậy: "Thiên, anh không sợ người ta nói đường đường là Đại ma vương mà anh lại đi nịnh hót vợ của mình sao?" Cô đang đứng ở sân thượng hóng mát.
Anh ngồi ở phòng họp, mặc kệ ai đang nói gì, anh cười đối lại cô: "Anh không quan tâm ai nói, em có vui khi anh làm như vậy không?"
Cô hạnh phúc, nước mắt tự rơi xuống: "Vui, em rất vui, làm sao lại không vui."
Anh gật đầu hài lòng, người đàn ông trung niên đang phát biểu thấy anh cười liền tái cả mặt.
Ặc, tổng giám đốc anh cười cái gì.
Anh thật là làm người như tôi căng thẳng.
Ngạo Thiên nói: "Em vui là được." Anh cười nhu hoà, mọi người ngồi ở đó cứng đơ nhìn anh.
Vy Vy lau nước mắt, lấy giấy lau: "Anh đang họp đúng không? Lát lại nói nhé."
Anh cười: "Anh sẽ về sớm." Cô ngạc nhiên, mặt đỏ lên: "Được, em chờ." Sau đó cúp máy.
Ngạo Thiên ngước lên nhìn mọi người, anh không hiểu thái độ này là gì: "Sao?" Tống Thành cười gượng nói: "Mọi người hơi hoảng khi thấy ngài cười."
Anh gật đầu, nói: "Tôi đang gọi với vợ, thật có lỗi đã làm trễ giờ của mọi người sao?"
Mọi người lắc đầu, một người đàn ông nói: "Có vợ rất là hạnh phúc a! Vợ tôi rất hiền lành và biết cách chăm sóc cho gia đình."
Ai ai cũng bất đắc dĩ ánh mắt hướng về anh, anh đổ mồ hôi: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi.."
Ngạo Thiên điềm đạm nói: "Nói tiếp, tôi cũng cảm thấy giống anh."
Người đàn ông kinh ngạc, anh gãi gãi đầu, cười nói: "Mỗi lần về nhà là cảm thấy rất thoải mái vì có không gian ấm áp của gia đình.
Nó làm cho tôi bớt muộn phiền."
Ngạo Thiên gật đầu: "Đúng, anh đã có con chưa?"
Tống Thành nhìn anh, ặc, tổng giám đốc của tôi ơi..
cái này đáng lẽ nói về những việc kinh doanh, thu lợi,...!mà sao bây giờ lại là chủ đề về gia đình.
Người đàn ông đó nói: "Tôi đã có một cậu con trai kháu khỉnh."
Ngạo Thiên hỏi: "Vậy làm cha như thế nào là tốt, phụ nữ mang thai cần gì, ăn gì, làm gì là tốt?"
Người đàn ông kinh ngạc nói: "Về sớm cho vợ cảm giác an toàn, không để vợ suy nghĩ lung tung, ăn cháo tẩm bổ, vợ thèm cái gì thì mua cho cái đó.
Vợ sẽ hạnh phúc thì đứa bé cũng khoẻ lây.
Đồng thời không để vợ làm việc cực nhọc chú ý an toàn, phụ nữ mang thai rất cực.
Lúc trước khi vợ tôi sắp sinh, vợ tôi la đau đớn, máu chảy rất nhiều lúc đó tôi rất sợ hãi.
Tôi chờ cô ấy, chờ mà bồi hồi, sau đó đứa bé được ra đời.
Một tình cảm thiêng liêng đó đến giờ tôi nghĩ lại vẫn xúc động.
Vợ tôi nói tôi là người chồng tốt cô ấy không hối hận khi lấy tôi." Người đàn ông cười hạnh phúc.
Mọi người lại nhìn anh, làm anh cảm thấy nghẹt thở, đúng là anh nói rất nhiều: "Tôi xin lỗi, tôi không nên nói lắm lời."
Ngạo Thiên nói: "Tăng lương cho anh ta." Anh hài lòng nhìn người đàn ông này, đây là người chồng tốt.
Anh cũng muốn như anh ta.
Ngạo Thiên tiếp tục: "Coi như là đáp lễ vì đã chia sẻ, vợ tôi cũng đang mang thai." Anh cười dịu dàng, nghĩ tới cô là anh cười.
Ai ai cũng kinh ngạc, chỉ cần kể vài câu về gia đình là được tăng lương, sốc hơn nữa là vợ của Lăng tổng đang mang thai.
Mọi người cười, chúc phúc anh: "Lăng tổng xin chúc mừng, vợ của ngài thật là may mắn."
Anh gật đầu: "Tăng lương, tăng lương hết." Anh đứng dậy đi ra khỏi.
Mọi người kinh hỉ không ngớt, nhưng phu nhân cũng thật là lợi hại.
Đánh gục cả Đại ma vương này.
Trời đã tối, anh về đến nhà.
Tiếng của Vy Vy vang ra, giọng cười của Thần Thần.
Anh cười một cái, đây là khi về nhà của người đàn ông có gia đình, thật hạnh phúc.
Anh nói: "Anh về rồi đây."
Giọng Vy Vy truyền tới: "Anh tắm rửa lại đây ăn này, em vừa nấu xong đấy."
Thần Thần chạy đến đưa huy hiệu cho anh: "Daddy, con cho ngài."
Anh xoa đầu cậu: "Đây là gì?" Thần Thần nắm tay của anh, bàn tay bé nhỏ của Thần Thần làm cho anh vui vẻ.
Thần Thần nói: "Daddy đây là huy hiệu cha con tặng cho ngài, ngài là một người cha tốt, con và Mommy rất thích ngài."
Ngạo Thiên ngạc nhiên nhìn cậu, cậu chỉ mới ba tuổi nhưng lại hiểu biết như vậy: "Con trai ngoan."
Thần Thần cười, Daddy đang khen cậu: "Ân!" Ngạo Thiên tiến vào phòng tắm rửa sau đó đi xuống lầu thấy cô đang bày đồ ăn ra trên bàn.
Vy Vy ngước nhìn anh, cô cười một cái, đặt dĩa lên bàn: "Anh đói rồi đúng không? Em biết anh về sớm nên vì anh nên em xuống bếp đó."
Thần Thần chạy tới: "Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn." Vy Vy cười, bồng cậu lên ghế: "Mommy gắp cho con."
Ngạo Thiên cười nói: "Em đang mang thai không cần phải như vậy đâu a." Anh tiến gần hôn má cô.
Cô đỏ cả mặt: "Thần Thần đang ở đây."
Ngạo Thiên gật đầu, anh đẩy ghế ra, nhìn về phía cô: "Em lại ngồi." Cô nhìn anh, sau đó tiến đến ghế ngồi xuống.
Anh cũng kéo ghế ra ngồi.
Cô gắp đồ ăn cho Thần Thần: "Ăn nhiều vào nha con trai của mommy." Thần Thần hớn hở gật đầu: "Vâng."
Ngạo Thiên cau mày, anh sờ đùi cô.
Cô giật cả mình.
Cô nói nhỏ: "Anh đang làm gì vậy?"
Ngạo Thiên nhìn cô, tay cứ sờ sờ đùi cô: "Em gắp đồ ăn cho con nhưng lại không gắp cho chồng mình, thật không công bằng nha."
Vy Vy lấy tay đập vào bàn tay anh, kéo tay anh ra nhưng anh vẫn cứ để lên đùi cô: "Em gắp, anh ăn đi." Cô nói thầm: "Biến thái."
Anh cười: "Em thật biết nói đùa, làm chuyện đó với vợ mình không gì là biến thái.
Từ lúc ở trên Quốc Nội đến giờ anh vẫn luôn nhịn." Anh ghé sát tai cô nói vì Thần Thần đang ngồi ở đây tránh cho cậu nhóc nghe.
Vy Vy mặt ửng đỏ lên, cô không nói gì chỉ gắp đồ ăn cho anh.
Anh hài lòng cũng bỏ vào miệng mình.
Thần Thần nhìn hai người: "Daddy, hôm nay bà cố nói muốn gặp mọi người."
Ngạo Thiên gật đầu: "Ngày mai chúng ta sẽ đi thăm bà."
Thần Thần cười vui vẻ, lâu rồi cả nhà chưa quây quần bên nhau: "Ân."
Vy Vy nhìn hai người, không phải nói nhưng Thần Thần chỉ mới nhỏ nhưng lại nhìn rất đẹp trai không kém Ngạo Thiên.
Cậu đôi khi cũng nói chuyện như một người thật sự trưởng thành và có đầu óc suy nghĩ cặn kẽ.
Còn nhớ lúc cậu mới gặp Ngạo Thiên nói vài câu mà làm cho anh tức điên cả lên, giờ đây hai người là cha con.
Cô cười một cái, đúng là không ai biết trước được tương lai.
Thần Thần là đứa trẻ trong cô nhi cô sủng ái nhất, cưng chiều anh đủ cả.
Nhớ lúc đó lần đầu cô gặp anh, các bạn chơi với nhau náo cả lên nhưng cậu lại ngồi một góc.
Nhìn cậu cô đơn làm cô nhớ đến cô lúc nhỏ.
Vì vậy cô quyết định hằng ngày đến gặp cậu lấy lòng cậu, chơi với cậu.
Nhiều lần bị từ chối có khi còn bị cào chảy máu.
Cô cũng không từ bỏ, có lần cô bị cậu đẩy ngã, vô tình đầu đập vào bàn.
Cô ngất xỉu, cậu nhìn chằm chằm vào cô, tay nắm chặt nắm đấm.
Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy, cậu không cần bạn bè.
Biết rõ khi cậu làm cô bị thương như vậy cô sẽ không theo cậu làm đủ trò nữa nhưng ngày mai gặp cô trán thì bị băng bó quấn lại, nhưng cô vẫn nở nụ cười chọc ghẹo cậu lần nữa.
Bỗng nhiên Thần Thần hỏi: "Daddy, mommy, liệu chúng ta sẽ mãi như vậy? Mọi người sẽ không rời bỏ con?"
Vy Vy với anh đều kinh ngạc, cậu tại sao lại hỏi như vậy?
Ngạo Thiên xoa đầu cậu, anh nắm vuốt ve bàn tay cô: "Chúng ta sẽ mãi như vậy, con là niềm tự hào của Lăng gia."
Thần Thần rơm rớt nước mắt: "Cho dù con không phải là con ruột của daddy?"
Ngạo Thiên gật đầu, anh cười: "Đã là con của ta cho dù là con ruột hay không phải con cũng là con của ta.
Ta đã nhận con thì sẽ không có chuyện bỏ