Sáng sớm cô mơ màng dậy, ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt cô.
Cô híp con mắt quay sang trái, thấy anh đang nhắm mắt ôm lấy cô ngủ ngon.
Vy Vy cười, cô vuốt mặt anh.
Anh mở mắt dậy: "Em dậy sớm?"
Vy Vy gật đầu: "Hằng ngày đều dậy sớm, em phải dậy nấu đồ ăn cho anh đi lên công ty, cũng lo thằng bé Thần Thần đói." Cô ngồi dậy.
Anh kéo cô vào người, cô nâng cằm cô hôn môi cô: "Em thật là tốt, lão bà buổi sáng tốt lành." Anh mĩm cười.
Cô đỏ cả mặt, hôn lại anh: "Lão công, anh cũng vậy."
Anh ngây ngẩn nhìn cô, cô là tự giác hôn anh làm anh vui vẻ.
Anh thoã mãn.
Cô đứng dậy, vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Thần Thần chạy ào qua phòng: "Mommy, Daddy sớm."
Cậu nhìn vào phòng không thấy Mommy, quay sang phòng tắm thấy đang đóng cửa, Daddy của cậu đang ngồi trên giường.
Cậu tiến đến gần anh, thân hình nhỏ nhắn leo lên giường chật vật thấy mà cưng a.
Anh thấy liền bế cậu ngồi lên giường, cậu ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoãn, đôi mắt chớp chớp đáng yêu, môi cậu khẽ động: "Mommy đâu rồi ạ?" Cậu hỏi anh.
Anh cười: "Con trai, sớm.
Đi với ta." Cậu không hiểu, tay nhỏ đặt lên môi: "Dady, chúng ta đi đâu?"
Anh bồng cậu đặt chân xuống giường đứng dậy: "Đi làm chuyện người một nhà hay làm." Anh mở cửa phòng tắm, thấy cô đang đánh răng.
Anh lấy kém bôi lên bàn chải nhỏ của cậu và của anh.
Hai người cùng đánh với cô.
Ba người đứng đối diện gương nhìn, ba người cười híp mắt.
Cô đi ra phòng lấy điện thoại chụp một tấm hình.
Ba người súc miệng, má phồng ra.
Cô lại chụp thêm một tấm.
Thần Thần nói: "Con muốn sáng nào cũng đánh răng với Daddy Mommy như vậy a, thật vui."
Vy Vy cười phì nhìn cậu: "Đôi khi Daddy của con đi làm sớm nên không thể.
Mommy với con sẽ đánh răng với nhau mỗi ngày."
Anh gật đầu: "Khi nào ta đi làm trễ một chút thì sẽ đánh với con và Mommy."
Cậu bất đắc dĩ gật đầu, hôn má anh và cô: "Yeah!"
Vy Vy xuống nấu đồ ăn, sau khi xong anh và Thần Thần ngồi trên ghế.
Cô chụp anh và Thần Thần ngồi kế nhau.
Ba người ăn xong đều no nê cả ra phòng khách xem tivi, người hầu mang đến hai cốc sữa cho cô và cậu, một cà phê cho anh.
Cả ba quây quần với nhau, cô lên weibo up ba tấm hình.
Tấm đầu tiên là ba người đánh răng, tấm thứ hai là súc miệng má cả ba phồng lên, tấm thứ ba là Thần Thần với anh cười híp cả con mắt vui vẻ nhìn nhau trên bàn ăn.
Vy Vy ghi: "Gia đình không phải là việc bạn mang dòng máu của ai.
Mà là việc bạn yêu thương, chia sẻ, cảm thông và quan tâm đến ai.
@Lăng Ngạo Thiên"
Lại lên một cơn sóng nổi giới truyền thông, sự hạnh phúc, sự ấm áp, Đại ma vương lại có bộ mặt này.
Khuôn mặt vui vẻ, cười nói với vợ và con.
Đủ để biết Lăng Ngạo Thiên lạnh lùng mà người người biết không còn như trước.
Đã là một người cha, người chồng đầy trách nhiệm.
Việc hai người có con vốn dĩ chưa được truyền ra nhưng giờ đây bùng nổ, đứa trẻ này đã ba tuổi.
Khuôn mặt kháu khỉnh, tinh xảo, hoàn mỹ không thua kém cha mẹ của mình.
#Cuộc sống hiện tại về gia đình nhỏ của Băng sơn tổng tài Lăng Ngạo Thiên.
#Nụ cười, mặt khác của anh chồng quốc dân như thế nào?
#Con của Lăng Ngạo Thiên và lão bà của mình.
#Lăng Thần (con của Lăng Ngạo Thiên) là mồ côi
Nhiều lượt bình luận cho hay cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất, ai ai cũng ước muốn có một anh chồng đáng yêu như vậy.
Nhưng cũng thay vào đó là những người bàn tán về Thần Thần là người mồ côi.
Cô đưa điện thoại cho Ngạo Thiên xem, Ngạo Thiên cau mày, cái gì mà con riêng của cô.
Cái gì mà mồ côi, con của anh không mồ côi vì đó là đứa con của Lăng Ngạo Thiên này.
Anh đăng tấm hình của Thần Thần lên, một bộ âu phục nhỏ, sang chảnh.
Vẻ mặt kiêu ngạo điềm đạm như anh gồm bản vẽ thiết kế ngôi nhà:
"Tôi không mong ai nói gì về con của tôi và cô ấy, Thần Thần mang họ Lăng là người Lăng gia.
Con của chúng tôi rất tài giỏi, đây là bản thiết kế lâu đài tráng lệ dành cho người mẹ của mình."
Vy Vy nhìn tấm hình xúc động nhìn anh, anh gật đầu: "Thần Thần rất giỏi, con đã thiết kế lâu đài cho em và anh phụ trách xây lâu đài cho em.
Thần Thần nói mẹ của mình là công chúa nên phải sống ở lâu đài."
Anh cười, cô nhìn Thần Thần ôm vào lòng: "Cảm ơn con yêu, mẹ rất thích lâu đài của con."
Thần Thần kinh ngạc nhìn anh, anh gật đầu.
Cậu cười: "Mommy đừng khóc."
Cô nhìn cậu, lau nước mắt: "Được."
Ngạo Thiên thay đồ đi đến công ty làm việc.
Trưa, Lăng lão gia lại ghé đến nhà, ông Tô chạy đến nói, cô đi ra mở cửa: "Lăng lão gia, mời ngài vào."
Lăng lão gia âm trầm nhìn cô, gật đầu sau đó tiến vào.
Ông ngồi trên sofa, Vy Vy đem ly cà phê cho cô: "Hôm nay tôi đến đây để nói với cô, Ngạo Thiên phải ly hôn với cô và đính hôn với đại tiểu thư Kiều gia."
Cô không nói gì, Thần Thần chạy vào thấy ông nói như vậy, cậu lạnh lùng nhìn.
Đây mà là ông nội của mình? Thật không dám nhận ông nội như thế này.
Cậu nhìn chằm chằm vào ông, nắm chặt nắm đấm.
Dù cậu 3 tuổi nhưng cậu đây không phải là không hiểu ông nội của mình đang nói gì.
Lăng lão gia lại nói tiếp: "Cô ra con số, ta sẽ đáp ứng cô để cô rời xa Ngạo Thiên."
Cô lắc đầu: "Con xin lỗi, lão gia, ngài đến đây để nói như vậy thì con mời ngài đi ra khỏi nhà con." Cô đứng dậy mở cửa: "Mời."
Lăng lão gia đứng dậy, cô là muốn đuổi ông đi, đây là nhà của con trai ông mà cô dám?
Ông tức giận giơ tay lên, một tiếng hét của trẻ con, tràn đầy căm ghét: "Ông đi ra khỏi nhà tôi."
Thần Thần gọi điện cho Ngạo Thiên, anh chưa kịp nói gì, bên phía cậu lại la lên: "Daddy, ngài về đi, cha của ngài đòi đưa tiền cho Mommy để Mommy bỏ con và ngài đi."
Ngạo Thiên nghe như vậy liền hoảng sợ tức tốc chạy về, nếu Vy Vy tổn thương anh sẽ điên mất.
Lăng Phong đuổi cô đi lỡ cô đi thì làm sao? Cô đang mang thai ông ấy làm như vậy tâm trạng cô sẽ tệ hơn.
Anh nhớ đến bác sĩ nói nếu cứ như vậy một mất một còn.
Anh không muốn mất ai.
Ông nhìn cậu, mặc dù không thích cô nhưng cậu đã là cháu nội của ông, anh cười.
Mặt đổ mồ hôi: "Ông nội đây, con không được nói chuyện với ông nội như vậy, đấy là hư."
Ông bước tới gần cậu, muốn bồng cậu nhưng cậu lùi về sau: "Ông nội? Ngài không phải, ngài đánh Mommy tôi sẽ không nhận ngài.
Ngài là người xấu." Cậu giả vờ ngây thơ đáp.
Ông rụt tay lại nói: "Ta không có.
Mommy con không tốt nên ta chỉ la nó."
Thần Thần âm trầm, giận thêm: "Ngài hiểu Mommy bằng tôi? Ngài đi đi, tôi không có ông nội, ngài làm tôi rất thất vọng.
Ngài đuổi Mommy đi là muốn tôi không có mẹ."
Lăng lão gia cúi người cười: "Ta sẽ kiếm cho con mẹ mới, Kiều Mỹ rất xinh đẹp."
Thần Thần mếu môi, cậu cau mày: "Một bà dì xấu xí, hung hăng, không có phép tắc la hét ở nơi đông người sao?"
Lăng lão gia cạn lời, cậu nói tiếp: "Đại tiểu thư Kiều gia Kiều Mỹ tôi đã gặp, một người ẻo lả bám lấy kẻ có tiền."
Lăng lão gia nhìn cậu, cậu không giống một đứa trẻ bình thường không thể lừa gạt hay qua mặt cậu.
Thần Thần nhìn ông, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể nhận ngài là ông nội.
Ngài không hề yêu thương tôi như bà cố, Mommy, Daddy."
Ông nói: "Ta tất nhiên yêu thương con, con là cháu nội của ta." Ông đi đến gần cậu định bồng cậu nhưng đột nhiên cậu lại lùi về sau vài bước, vẻ mặt của cậu hiện rõ chán ghét ông.
Nhìn đi nhìn lại dù không phải máu mủ nhưng tính cách thì y hệt thằng cha nó, ghét ai, thích ai đều hiện rõ.
Tính tình thẳng thắng, ăn ngây nói thẳng, không sợ trời không sợ đất.
Cho dù bị ai ghét cũng mặc kệ, thích thì nói dám cấm anh và cậu chắc!
Thần Thần chạy đến chỗ cô, nhìn cô rồi kéo kéo váy của cô.
Cậu nhóc cười hì hì: "Mommy, Mommy có thể cho con và ông nội nói chuyện riêng với nhau được không?"
Cô gật đầu sau đó cậu kéo ông vào phòng cậu, ông nhìn phòng của Thần Thần.
Toàn là bản vẻ thiết kế đủ thứ, không có đồ chơi, không có gì gọi là của con nít.
Cậu đặt ông ngồi lên giường, cậu ngồi kế ông: "Con lúc trước không ghét ngài, nhưng bây giờ con lại rất ghét ngài."
Ông hỏi: "Tại sao con lại ghét ta?"
Thần Thần ung dung nói: "Con không phải là con nít, ngài cũng không nên coi con là trẻ con.
Những việc ngài làm với Mommy và Daddy kể cả bà nội đã mất của con con đều biết.
Nhưng con quyết định mở lòng tiếp đón ngài là ông nội của con."
Ông im lặng, cậu nói tiếp: "Ngài muốn Daddy cưới người phụ nữ đó, Mommy của con ngài để ở đâu? Ngài sẽ nghĩ Kiều Mỹ đó sẽ đối xử tốt với con như Mommy?
Daddy chỉ yêu Mommy, tại sao ngài lại muốn Daddy lại giống ngài, bỏ vợ con qua lại với người phụ nữ khác.
Con không có ý chỉ trích nhưng là lời trong lòng con.
Ngài nghĩ Kiều Mỹ mà ngài mong muốn làm con dâu, nếu Kiều Mỹ đó bước vào Lăng gia con nói thẳng gia đình chúng ta không vui vẻ như trước mà Daddy và bà cố sẽ ghét ngài, con cũng không ngoại lệ.
Chỉ khi Lăng thiếu phu nhân là Mommy của con thì mới tốt nhất cho Lăng gia.
Bây giờ Daddy rất ghét ngài vì tự ý làm đủ chuyện trong khi ai cũng biết Mommy và Daddy đã kết hôn."
Lăng lão gia hiểu ý cậu nói, ông thở dài: "Ta sai, thật xin lỗi con."
Cậu lắc đầu: "Ngài không có lỗi với con, ngài có lỗi với Daddy và Mommy."
Ông gật đầu, cậu đột nhiên đứng dậy, mở tủ ra một bản thiết kế: "Đây là âu phục của con vẽ, con định nhờ Daddy thiết kế ra tặng cho ngài.
Chỉ có một không có hai.
Nhưng con nghĩ bây giờ không cần nữa.
Con đã từng nghĩ ông nội sẽ là người tốt bụng, yêu thương con và Mommy nhưng con đã sai."
Ông ngạc nhiên, cầm lấy bản thiết kế, một bộ âu phục đẹp và sang trọng.
Đây là cháu nội của ông cho ông, chỉ cần tưởng tượng ra khi mặc bộ này sẽ là niềm kiêu hãnh của ông.
Cậu thiết kế rất đẹp không thua những người thiết kế nổi tiếng.
Lăng lão gia nhìn cậu, cậu là một đứa bé thông minh và có thể có phần nham hiểm.
Cậu chỉ như người lớn trước mặt người khác, còn đối diện với mẹ của mình thì cậu lại như một đứa bé ngây thơ hồn nhiên.
Cậu điều tra hết tất cả chuyện trong gia đình, không gì là không biết.
Ông nhìn khung cảnh xung quanh phòng liền biết Ngạo Thiên này bí mật cho cậu học những thứ không dành cho con nít, nòng súng còn bị rớt ở dưới đất.
Chế tạo vũ khí và sử dụng nó? Chậc, không đùa chứ.
Cậu học nỗi sao?
Ai ai cũng phải ghen tị vì ông có cháu nội thông minh hiểu chuyện như vậy.
Nước mắt ông lăn ra, ông cười, đi đến xoa đầu cậu: "Thần Thần, cháu ngoan, ông nội thật có lỗi."
Cậu gật đầu, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhưng đã nhu hoà lên một ít: "Mommy chưa bao giờ nói xấu ngài, Mommy nói ngài rất đẹp lão và tài giỏi.
Chuyện của ngài và Daddy là chuyện người lớn, làm cháu như con không nên nghe người ta nói cho dù là sự thật cũng không nên ghét ngài.
Mommy nói ngài rất cố gắng làm lành với Daddy, con cảm thấy Daddy không căm hận ngài chỉ là không thể chấp nhận ngài ngoại tình, đó là lí do con mặc kệ ai nói gì