Tôi không tin Mạc Dương Minh tôi không cưa đổ được người phụ nữ thối như cô.
Hạ Vy Vy nằm trên giường bệnh viện thở dài một hơi: "Haizzzz!" Mặt cô rất uể oải.
Anh cười: "Thở dài cái gì." Cô lăn qua lăn lại: "Ở đây chán quá, em muốn xuất viện.
Ba vẫn chưa tỉnh sao?"
Lăng Ngạo Thiên gật đầu, anh ôm lại, cô cứ lăn như vậy con của anh chắc chết luôn ý: "Bác sĩ nói ngày mai sẽ tỉnh thôi." Anh nói.
Cô chống nạnh nhìn anh, anh hỏi: "Làm sao?" Cô đáng thương: "Em muốn xuất viện, em muốn xuất viện a!" Lăng Ngạo Thiên bó tay, anh là cưng chiều cô quá nên cô không nghe lời.
Anh nói: "Chiều chuộng em quá nên anh nói em cũng không nghe rồi có đúng không?" Cô nghe liền úp mặt vào gối, tôi đây hờn dỗi đó, anh dỗ đi.
Anh đúng là đau cả đầu với cô vợ nhỏ này, bảo sao anh đi làm luôn lo lắng, nhoi nhoi như vậy: "Được rồi, được rồi, xuất viện thì xuất viện." Cô hớn hở gật đầu cười cười.
Cô bước xuống giường, anh kéo tay cô lại: "Em đi đâu?" Cô nói tự nhiên: "Thăm ba, qua xem ông ấy có ổn không."
Cô là lo cho ba của anh, anh khó chịu: "Vậy em không xem anh có ổn không?" Cô bật cười, ngắt nhẹ mũi anh: "Anh ghen với ba luôn đấy!"
Anh ấm ức quá mà, cô không lo cho anh lại lo cho người khác.
Lăng Ngạo Thiên xoa đầu cô: "Được rồi, đi thăm ông ấy.
Sau đó chúng ta về nhà!"
Một chữ nhà của anh khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc biết bao nhiêu.
Cô gật đầu, anh đi sát bên cô, đỡ cô.
Cô và anh tiến vào phòng bệnh của Lăng lão gia.
Cô nói: "Nhìn một người tim con đập như vậy mà lại nằm ở trên giường, em thấy mà xót xa.
Thần Thần chắc rất buồn, thằng bé lại đi nghĩ mình hại mọi người như vậy."
Lăng Ngạo Thiên thở dài, anh cười khổ: "Ông ấy rất kiên trì, nhiêu đây đối với ông ấy là không làm hại ông được.
Ông nội của anh là người sáng lập ra Lăng Đế, nhưng cũng phải có một phần của ông ấy đóng góp ngày một tiến triển hơn.
Ông ấy làm như vậy chỉ vì mẹ anh, bản thân ông không muốn bà lấy ông về mà bà sống cuộc sống không đầy đủ.
Nhưng rất tiếc, có cố bao nhiêu bà vẫn ra đi, ra đi nhưng vẫn đau lòng khi biết ông ngoại tình, chưa được nghe câu trả lời hay giải thích từ ông ấy."
Hạ Vy Vy hiểu được những gì anh nói: "Em cũng không thể chấp nhận chồng mình như vậy, kết hôn là sự tin tưởng lẫn nhau.
Không hài lòng chỗ nào phải nói, qua lại sau lưng thì thiệt thòi nhất là người phụ nữ.
Ông ấy cho dù có yêu thương bà ấy đi chăng nữa nhưng việc như thế này khó mà tha thứ."
Đây là Hạ Vy Vy cô nói đúng, nếu như đến bây giờ bà ấy còn sống thì ông có biết mình sai không? Hay ông vẫn lăn lộn trên giường với người bạn thân nhất của bà? Hai người bà coi trọng lại như vậy sau lưng bà.
Ai chấp nhận được chứ.
Bà biết nhưng lại chọn im lặng rồi ra đi mãi mãi, người đau lòng, người căm hận ông nhất là Lăng Ngạo Thiên.
Trong mắt anh ông là người không có tình cảm, đừng tưởng trăng hoa là hay ho!
Nhưng khi ông bị tai nạn anh lại lo lắng như vậy, không thể hận nỗi ông.
Anh mĩm cười: "Nhưng mà tiếc quá anh không phải ông ấy." Anh nói nhỏ: "Người đàn ông Lăng gia yêu một người là yêu suốt đời suốt kiếp."
Sát thương cao quá, ực.
Nói như vậy dễ khiến người ta gục lắm đó nhe!
Hạ Vy Vy nhìn anh, hehe.
Anh bồng cô, ế, cô la lên: "Ể, thả em xuống! Thả em xuống!" Cô giãy dụa.
Anh ôm chặt: "Em mà cứ quậy là em chết chắc!"
Xì, cô im như hến, anh bồng cô ra cửa.
Bảo tiêu cúi đầu chào, nhìn hai người tình tứ, bảo tiêu thật là đau lòng.
Cẩu lương này cũng quá là ...
Cô hỏi: "Anh bồng em đi đâu?" Lăng Ngạo Thiên: "Đưa em đi về nhà, không phải em muốn xuất viện sao? Hử?"
Cô vỗ tay bộp bộp, tất nhiên là cô muốn xuất viện, nằm ở đó miết chán chết đi được.
Cô sẽ điên lên nếu cứ ở đây mất: "Đúng, đúng.
Go go!"
Vừa tới biệt thự, khi cô đến gần cửa thì Lăng Thần đứng chờ ở bên trong, cô vừa vào thì cậu nhóc hớn hở chạy đến bên cạnh cô: "Mommy, mommy đã về." Cô gật đầu: "Đúng a.
Ở đó chán quá với mommy nhớ bảo bối lắm cơ." Cô cười.
Lăng Ngạo Thiên sau khi đưa cô về anh đến công ty ngay lập tức, Mạc Dương Minh đã làm loạn hết cả lên rồi.
Không thể chịu nỗi mà.
Lăng Ngạo Thiên bước vào phòng của Mạc Dương Minh, anh ngồi ở trên ghế ung dung tự tại nói: "Cậu đừng có mà làm quá, công ty này của tôi đang bị cậu làm rối hết cả lên."
Mạc Dương Minh âm u ngồi ở đó, bực bội, khó chịu.
Anh thở dài: "Cậu đây không hỏi tôi tại sao cứ quan tâm đến làm gì, chỉ mới mấy ngày tôi không quản, tài liệu bị mấy người đó làm cho qua như vậy." Anh đúng là bị tức chết.
Cô ta làm cho anh tức mà lên công ty càng tức điên hơn, dám qua mặt anh.
Lăng Ngạo Thiên cười: "Ồ! Cậu cũng biết mình là Giám đốc ở đây rồi à? Không, Phó tổng giám đốc mới đúng.
Cậu không quản bao giờ, nhưng sao tự dưng hôm nay lại muốn quản chuyện công ty?"
Mạc Dương Minh đập bàn, tràn đầy tức giận, đành hậm hực nói: "Trước mặt thì nói là ghét đàn ông sau lưng thì ôm ấp.
Cmn đúng là quá trêu người." Lăng Ngạo Thiên hỏi: "Ai?"
Mạc Dương Minh: "Còn ai vô đây, ngoài cô ta ra không ai có thể dám chửi tôi.
Cậu biết đó, người ta thèm khát mong muốn tôi còn không hết mà!"
"Cậu thích cô ta?" Không phải chứ mới có hai ngày gặp nhau thôi mà để ý đến cô công chúa Quin Alice của nước Anh đó, đúng là nhanh quá rồi.
Anh hừ lạnh: "Tôi? Tôi đây mà thích cô ta, cậu xem như tôi mà dễ yêu một cô gái như vậy thì sao giống với hình tượng của tôi." Anh lại nói tiếp: "Tôi sẽ làm cho cô ta yêu tôi, tôi đây không tin cô ta không gục đỗ."
Lăng Ngạo Thiên coi như anh nói cũng đúng đi, vậy...!"Ờ, chỉ cô cô gái tên Vương Huyên cậu mới yêu thôi." Mạc Dương Minh cứng đờ.
Anh im lặng.
Lăng Ngạo Thiên lập tức đứng dậy, anh quơ tay: "Tuỳ cậu.
Tôi nói trước cậu còn yêu cô ta thì đừng dính vào Quin Alice đó, Vy Vy mà biết cậu đối xử cô ta như vậy thì tôi không binh nỗi cậu."
Mạc Dương Minh không nói gì, Lăng Ngạo Thiên từ từ bước ra sau đó đóng cửa, cạch.
Mạc Dương Minh nhìn lên trời, đám mây trôi bồng bềnh, yêu? 2 năm nay anh chẳng biết yêu là gì.
Cần gì phải yêu.
Bên biệt thự cô và Lăng Thần đang chơi đùa với nhau, hai người cười khúc khích.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang tới, là Quin Alice gọi cho cô: "Lucy, tớ đây, hôm nay tớ nấu rất nhiều món ăn.
Tối nay cậu rảnh hãy đến ăn cùng nhé!"
Hạ Vy Vy: "Tớ biết rồi,