Lăng Ngạo Thiên nhấc máy lên gọi điện cho Hạ Vy Vy, cô đã bắt máy anh lại rất vui mừng định nói: "Vy Vy."
"Vy Vy ngủ rồi." Đây là giọng của Quin Alice, giọng điệu của cô tỏ ra chán ghét chính anh.
Anh cũng không quá để ở trong lòng: "Cô ấy có ổn không?"
"Nhờ phúc của Lăng tổng chúng tôi, không ổn làm sao được." Quin Alice ở bên đó mà cười thầm trong lòng, có tư cách hỏi câu này đấy! Cứ tưởng khác hẳn tên tay chơi kia ai ngờ đâu bạn bè giống nhau như đúc hà.
Cũng không phải tốt lành gì cả, cái này gọi là thân với nhau quá nên tính tình cũng bắt đầu giống nhau hử?
Từ khi nào việc ngoại tình lăng nhăng là trend của mấy người thế, Lăng Ngạo Thiên ơi là Lăng Ngạo Thiên anh như thế nào lại giống bản thân mới là người đau khổ có nỗi niềm ở trong lòng.
Tôi đúng là điên mới giao con bé này cho anh, haiz.
Lăng Ngạo Thiên có chút bất bình mà vẫn gặng nói: "Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ đến gặp Vy Vy." Anh nói xong liền cúp máy, không để Quin Alice nói lời nào cả.
Hiện tại mọi chuyện đã rắc rối, khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng xa..
xa đến mức chỉ cần làm sai một điều nhỏ nhặt nữa thôi thì anh sẽ đánh mất cô.
Quin Alice bị anh chặn họng liền nổi đóa: "Aaa, thật là chọc điên mình đây mà!! Lucy của tôi!!!!"
Trạch viên
Hạ Vy Vy là vợ của anh, anh có thể hiểu rõ tính tình của cô.
Một khi đã lựa chọn thì là quyết định mà cô ấy cho là đúng và tốt cho cả hai.
Nếu như anh không yêu cô mà yêu người khác, cô tự động rút lui thì sẽ tốt hơn có đúng không? Tiếc là..
anh lại yêu cô.
Anh nhận ra 1 tuần này đều là sai lầm, là anh đẩy cô ra.
Anh là người mở đầu cho cuộc tình này, cũng là người dẫm nát nó! Đáng ra là đang rất hạnh phúc cơ mà.
Anh lại giận hờn vô cớ, đến mức chưa từng suy nghĩ cho cảm nhận của cô.
Anh ngồi ở trên ghế mà không thể ngủ nỗi, mắt không thể nhắm..
luôn bất ổn trong lòng mình: "Vy Vy, lẽ nào anh và em chỉ đến đây thôi?" Tuyệt đối không thể ly hôn, con của mình và Vy Vy!
Khách sạn Mạc Mộ, ở bên trong phòng.
Hạ Vy Vy đang nằm trên giường, cô không khóc chỉ là nghĩ đến lúc gặp gỡ anh..
lúc kết hôn sống chung rất vui vẻ.
Anh chu đáo, lại rất cưng chiều cô nhưng lý do gì khiến anh phản bội cô.
Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh ở trong thư phòng đó tim như bị thắt lại vậy.
"Bà xã, em muốn ăn gì?"
"Bà xã, em có nhớ anh không?"
"Bà xã, em đừng giận."
"Bà xã, anh yêu em."
Còn nụ cười đầy yêu chiều của anh dành cho cô nữa, từ khi nào nó đã biến mất một cách nhanh chóng.
Chỉ 3 tháng hơn, khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại nhiều kỷ niệm đẹp đến vậy mà!
Quin Alice và Kelvin đứng trước cửa nhìn cô đang nằm trống rỗng ở đó mà lắc đầu, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây.
Cái việc thất tình này...!Quin Alice hận không thể giết hắn, nhưng chuyện gì khiến Lucy phải bỏ đi mà đến chỗ của mình.
Khi cô hỏi thì Hạ Vy Vy cũng chẳng trả lời gì cả, ầy, dù gì đi nữa cô không tin Lucy của cô lại làm đến mức như vậy.
Hai người cứ vậy rồi tôi biết sống sao đây? Nhìn hai người như thế khiến tôi không muốn yêu đó nha, khổ chết đi được!
Kelvin không nói lời nào cũng không suy nghĩ hay xen vào chuyện hai người, anh chăm chăm vào Quin Alice.
Anh xoa đầu cô, cười nhu mì: "Đừng lo lắng, anh nghĩ anh ta sẽ làm hòa với Lucy cho bằng được.
Đã trễ rồi em ngủ đi."
Quin Alice gật đầu, chỉ nhìn về phía Hạ Vy Vy: "Anh cũng ngủ đi." Cô trong lòng lại khó chịu, cái gì gọi là làm hòa? Dắt tiểu tam về nhà còn đòi Lucy ở chung một nhà với cô ta, sao không để cô ta leo đầu Lucy của cô luôn đi.
Lăng Ngạo Thiên, anh chỉ có nhiêu đó thôi sao, ngoài việc làm ba cái trò không ra gì đó thì anh nên làm người chồng quốc dân mà công chúng yêu mến đi.
Lucy đã qua đây với tôi, anh đừng hòng mà cướp về theo ý của anh.
Từ lúc nào Hạ Vy Vy đã ngủ thiếp đi.
Nhưng đâu ai biết được anh đang ngồi ở trên ghế không thể chợp mắt ngủ, chỉ sợ khi mở mắt dậy cô lại biến mất.
Đã từng hứa với bản thân sẽ đối xử tốt với cô ấy, sợ rằng sai lầm một chút em sẽ vượt khỏi tầm tay anh.
Anh như thế nào lại lo lắng đến thế!
"Chúng ta ly hôn đi!" Giọng nói ra thì đầy kiên định chặt chẽ giống như không ai có thể đánh gãy nó, mà cô lại quên mất anh là ai..
là Lăng Ngạo Thiên: Anh sẽ không ly hôn, mãi mãi không ly hôn.
Quốc Nội, Cao Lãng lại đắm chìm ở trong men rượu, Mạc Dương Minh bất quá chỉ ngồi khuyên nhủ anh vài câu nhưng là anh lại không thèm nghe hay để vào tai.
Ngọc Nhi, cô gái ở trên Quốc Nội hay được Mạc Dương Minh chơi đùa.
Ngọc Nhi đi đến bên cạnh anh nói: "Anh Minh, anh tới mà không có gọi cho Ngọc Nhi~"
Mạc Dương Minh nâng cằm cô lên tiến gần cười: "Ý của em là tôi đến đây phải kêu em sao?" Ngọc Nhi lấy tay sờ lên bờ ngực rắn chắc của anh không khỏi xao xuyến, người đàn ông này tuyệt vời: "Không có mà em rất nhớ anh Minh đó~"
Mạc Dương Minh gật đầu buông lỏng tay ra: "Ừ! Em đi phục vụ người khác đi.
Hôm nay anh không tiện."
Ngọc Nhi nhíu mày ôm lấy tay anh nhõng nhẽo nói: "Anh Minh lâu rồi anh không chơi với em đó.
Em rất cô đơn~"
"Cô đơn thì em hãy kiếm người khác nhé, Ngọc Nhi, anh là rất dễ tính nhưng em đừng được nước làm tới với anh." Mạc Dương Minh vẫn tỏ ra vui vẻ cười híp mắt nhưng đối với Ngọc Nhi anh lại đáng sợ, nụ cười này lại nguy hiểm đến thế..
khiến người ta muốn tránh xa.
Ngọc Nhi đứng dậy đành thuận theo ý của anh: