Quin Alice thức dậy, cô nửa tỉnh nửa mơ, kế bên giường lại chẳng thấy Hạ Vy Vy đâu cả.
Cô ngồi dậy cảm giác có chuyện gì đó không ổn: "Lucy.." Cô nhanh chóng mặc cho đồ ngủ đang rối, tóc tai cũng chẳng gọn gàng lập tức ra khỏi phòng.
Cô vào phòng bếp, phòng tắm, kể cả ở phòng khách..
tất cả đều không thấy cô đâu cả.
Kelvin nghe tiếng lục đục anh nằm trên sô pha cũng dậy đi đến phòng khách chỉ nhìn thấy Quin Alice đang ngồi cầm tờ giấy đọc.
Là thư mà Hạ Vy Vy để lại bao gồm kế bên là một đơn ly hôn đã có chữ ký của cô chỉ cần Lăng Ngạo Thiên ký hai người sẽ chính thức trở thành người xa lạ.
Quin Alice hốc mắt đỏ ửng khó có thể tin được.
Thư được viết: Alice, tớ đi đây.
Cậu hãy sống hạnh phúc với mọi người đừng lo lắng cho tớ, tớ sẽ quay về sớm với cậu thôi.
Thần Thần, con hãy ở lại với daddy.
Mommy rất hiểu con nên mommy nghĩ con đã biết những chuyện xảy ra vào những ngày này, lí do vì sao mà daddy dẫn con đến Lăng gia ở hay là không được gặp mommy.
Con phải trưởng thành phải nghe lời có biết không? Mommy rất yêu con.
Con trai của mommy.
Mẹ Dương, nếu như mẹ đọc được thì con cũng có để lại một ít tiền cho mọi người.
Con sợ mẹ vất vả, mẹ là mẹ của con.
Mẹ chăm sóc cho con từ nhỏ đến lớn, mẹ đừng lo con mặc dù không thể gặp mẹ nhưng cho dù con có đi đâu con luôn nhớ mẹ.
Hạ Vy Vy.
Đơn ly hôn chỉ để trên bàn, tờ giấy này cũng không hề nhắc đến anh nhưng là nước mắt bị đọng lại ở trên tờ giấy, cô vừa viết mà vừa khóc.
Nét chữ lại có phần run rẩy của cô.
Quin Alice trống rỗng nhìn lá thư, điều gì khiến cô phải bỏ đi quê hương của mình.
Rốt cuộc hắn ta đã làm gì!
Kelvin cũng đứng kế bên an ủi cô, vừa tỉnh dậy đã chứng kiến cảnh này làm cho anh có chút buồn lây: "Alice.." Cô ôm lấy anh, anh quỳ người xuống vỗ về cô: "Đừng khóc."
"Vì sao chứ?" Đúng, vì sao Lucy lại bỏ cô rồi rời đi như vậy không nói không rằng gì cả.
Một lá thư thế là xong sao? Vậy cậu ấy sẽ đi đâu? Nước mắt của Quin Alice rơi lã chã ướt áo của Kelvin.
Kelvin chẳng thể làm được gì cho cô ngoài việc để cô khóc..
cứ khóc đi rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Cô đứng dậy không thay đồ chỉ khoác một áo gió đi tức tốc ra ngoài, Kelvin cũng đuổi theo sợ rằng cô sẽ làm gì không tốt.
Một biệt thự to đùng, Quin Alice hậm hực nhìn vào.
Trạch viên, nhìn thì đẹp đẽ tuyệt vời mà lại là một cái lồng nhốt Lucy của cô ở đó.
Quin Alice bấm chuông cửa không ngừng nghỉ: "Lăng Ngạo Thiên! Lăng Ngạo Thiên!" Cô đập mạnh cái cổng kêu tên anh.
Kelvin ngăn cô lại nói: "Alice, bình tĩnh."
"Bình tĩnh cái khỉ gió! Anh nhìn xem anh ta đã làm gì!" Quin Alice mắng, mẹ bà.
Hỏi sao bà đây có thể bình tĩnh!
Kelvin có chút ngạc nhiên đã rất lâu chưa thấy cô nổi giận đến vậy.
Anh im lặng không nói thở dài một hơi, tôi bất lực đồng tâm.
Lăng Ngạo Thiên anh làm ơn gây chuyện cũng đừng có động đến wife của tôi chứ!!!
Quản gia Tô chạy nhanh đi ra ngoài, ông hấp tấp hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì thế?"
Cô nhanh nhạy nói: "Mở cổng cho tôi vào nhanh!"
Quản gia Tô cũng nghe theo mà mở vì ông đã từng gặp Quin Alice nên biết đây là bạn thân lâu năm của thiếu phu nhân, không có gì đáng lo ngại cả.
Ông gật đầu sai bảo tiêu mở.
Quin Alice chạy vào nhìn thấy anh đang đi xuống dưới, đôi mắt có hơi mệt mỏi trông như đã không ngủ.
Cô hơi sững sờ nhưng vẫn bừng tỉnh nói: "Lăng Ngạo Thiên, anh hài lòng chưa?"
"Hài lòng?" Anh lạnh nhạt hỏi.
Quin Alice cầm lấy đơn ly hôn thêm lá thư quăng xuống bàn.
Lăng Ngạo Thiên tiến đến cầm lấy lá thư đọc mà bất an, mắt mở to ra nhìn chăm chú vào.
Toàn thân anh tràn đầy bất an và lo sợ, anh khắc này cầm không nỗi nữa mà lá thư liền rơi xuống.
Không thể nào...
Đơn ly hôn nằm trên bàn anh liền xé nó.
Anh cáu vò vò nát: "Không ly hôn! Mình không muốn!" Anh ôm đầu mình trằn trọc trách bản than: "Vy Vy đang mang thai cô ấy có thể đi đâu?"
Quin Alice điềm tĩnh mà trong lòng lại oán hận người đàn ông ngồi trên sô pha này: "Anh được lắm Lăng Ngạo Thiên, chờ cho đến khi tôi tìm được cậu ấy thì tôi thề với anh sẽ không cho anh được gặp cô ấy một lần nào nữa!"
Anh quát: "Không ai có thể cấm tôi, cũng không ai có thể ngăn cách tôi và vợ tôi.
Kể cả cô!"
Quin Alice sững người, cô chỉ cười nhạt: "Anh nói đúng, tôi không thể vì dù gì Lucy cậu ấy cũng rất yêu anh." Cấm làm sao được chứ..
"Cô nói Vy Vy yêu tôi?" Anh hỏi.
"Ừ." Quin Alice chắc chắn.
"Làm sao cô biết?"
"Vì tôi là bạn cô ấy."
"Vậy Z là ai?"
Quin Alice ngồi ịch xuống sô pha, Kelvin đứng kế bên không nói chỉ nhìn về cô: "Anh rất muốn biết Z là ai đúng không? Được thôi tôi sẽ nói cho anh biết, hồi lúc Lucy còn nhỏ tầm 5 tuổi thì cậu ấy bị một đám người bắt cóc.
Khi đến ổ của bọn chúng gặp được một cậu nhóc 8 tuổi, nói gọn rằng hắn bây giờ bằng tuổi anh (25 tuổi).
Lúc đó cậu ấy có hỏi tên của người đó nhưng người đó chỉ nói bản thân tên "Z" cũng có hứa hẹn với cậu ấy rằng sau này Z sẽ tìm Lucy và lấy cậu ấy.
Cậu ấy chẳng biết rõ về Z, vậy thì tôi hỏi anh một người chẳng biết danh tính của người khác chỉ biết sơ thì làm sao có thể trả lời câu hỏi của anh Z là ai chứ!"
Quản gia Tô kinh ngạc, lúc nhỏ thiếu gia cũng bị bắt cóc và có nói rằng trong suốt thời gian đó có một cô bé.
Mặc dù lúc vừa về thì rất muốn gặp lại cô bé đó nhưng anh tìm mãi chẳng thấy nên đã quên và cũng không nhắc đến lần nào nữa: "Thiếu gia..
cậu.."
Không khí ngột ngạt không một tiếng nói trở nên tĩnh lặng, anh bàng hoàng không biết nói như thế nào.
Lúc trước anh đã nghĩ rằng bản thân đã quên điều gì đó..
đúng là đã quên.
Cái tên "Z" đó, cái tên này vào lúc 15 năm trước anh đó từng nói với cô bé đó.
Quin Alice chăm chú nhìn thái độ kì lạ của anh, cô lặng thinh.
"Bà xã..
em là cô bé năm đó.." Anh thì thầm nói nhỏ.
Quin Alice và Kelvin không hiểu anh đang nói gì.
"Bà xã.." Anh không tin, tất cả là trùng hợp..
tất cả là trời sắp đặt.
Vốn dĩ em ngay từ đầu đã thuộc về anh, anh đã lở em một lần và thêm một lần nữa khiến em rời xa anh.
Anh gào lên như một con thú dữ: "Aaa! Vy Vy!"
Anh đứng dậy lòng thấp thỏm không nguôi ném đồ rơi xuống đất: "Tìm cô ấy, tìm cô ấy về đây cho tôi!" Anh gọi cho cô mãi nhưng chẳng thấy bắt máy, anh nhớ rõ ngày hôm qua cô có đem theo hộ chiếu của cô: "Mau cử người đến sân bay, tìm kiếm thiếu phu nhân ngay! Không được sơ hở!"
Quản gia Tô đi lại gần nói: