"Kiếm không ra? Các người đúng là ăn hại!" Lăng Ngạo Thiên quát tháo các bảo tiêu đang đứng thành một hàng ngang, quản gia Tô chỉ cắm cụi bứt rứt không nói thành lời.
Ông già này già rồi lấy đâu sức mà tìm kiếm thiếu phu nhân đây..
Một người phụ nữ tuổi trung niên đã gần 50, kế bên là một người đàn ông trẻ tuổi chỉ mới vừa tròn 20.
Người đàn bà đó ấn chuông cửa, người canh gác nói: "Xin hỏi, hai người tìm ai thế?"
"Tôi..
tôi tìm Lăng Ngạo Thiên." Bà nói.
Bảo tiêu hé cái đầu nhìn ra hai người đang đứng bên ngoài, mặc đồ chắc là từ thôn mới lên.
Tại sao lại kiếm cậu chủ, bảo tiêu nhìn người canh gác cổng dấu hiệu OK.
Bảo tiêu đi vào bên trong kêu gọi quản gia Tô.
Ông đang lắng nghe Lăng Ngạo Thiên tức giận chửi ở bên trong, bảo tiêu đi vào nói nhỏ nhẹ: "Quản gia Tô, ở bên ngoài có hai người cần gặp Lăng tổng." Ông nhìn sơ qua anh liền đi ra ngoài từng bước từng bước một.
Đôi mắt đang sụp có chút không cao hứng, ông nhíu mày từ xa đi ra ngoài.
Quản gia Tô liền một hồi nhìn cả hai, ông giật cả mình chẳng dám tin..
đây là: "Phu..
phu..
phu nhân!" Không thể nào, phu nhân đã mất!!
Bảo tiêu nghe thấy hai từ "phu nhân" không khỏi nghi ngờ, phu nhân..
nhưng là đâu phải Mã Anh! Nếu người này là phu nhân thì chỉ còn lại Lộ Tư Tuyết, người vợ lão gia yêu thương!
Quản gia Tô gấp gáp chạy ra, ông nói: "Phu nhân! Người còn sống!"
Chàng trai này đứng kế bên liền nhíu mày không vui, phu nhân, mẹ là phu nhân? Thật ra anh từ nhỏ lớn lên cùng mẹ ở thôn quê, lên thành phố thật sự xa lạ..
anh hơi nhát gan nhìn ông.
Anh giọng hơi yếu nhìn người mẹ mình: "Mẹ? Chuyện này là như thế nào?"
Quản gia Tô chăm chăm vào người này, chàng trai trẻ tuổi nhưng cái nét lại y đúc cậu chủ..
lẽ nào..: "Phu nhân.."
Lộ Tư Tuyết mĩm cười: "Quản gia Tô, đã lâu không gặp."
Ông sai người kêu cậu chủ ra, liền sau đó anh đi ra ngoài cáu giận nói: "Từ khi nào một người hầu lại dám sai tôi ra vậy?" Anh đang ngoáy ngoáy lỗ tai cực kì chán ghét, anh nhìn ra trước cổng.
Thân hình vạm vỡ cứng ngắc lại..
môi anh run run nói: "Mẹ..
mẹ.."
Lộ Tư Tuyết nhìn cậu con trai này lớn lên, y đúc người đàn ông, người chồng phụ bạc đó..
kiêu ngạo và tự tin: "Ngạo Thiên." Bà rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Anh chạy ra, bảo người canh gác lập tức mở cổng, anh như người mất hồn bối rối nói: "Mẹ..
không phải mẹ đã.."
"Xin lỗi con, vì mẹ ích kỉ, mẹ còn sống.."
"Vậy tại sao mẹ không quay về?" Anh hỏi.
Bà liếc mắt sang hướng khác, lòng cắn rứt không nguôi: "Mẹ lúc trước khi bị tai nạn lại bị đưa vào bệnh viện, khi mà mẹ tỉnh dậy đang nằm trên giường.
Ở phía bên ngoài lại nghe giọng nói của Lăng Phong, ông ấy bảo nên chôn cất mẹ đàng hoàng.
Lúc đó mẹ chẳng nhớ gì cả nên đối với ông ta chỉ là người xa lạ với mẹ, nhưng khi mẹ nhìn thấy ông ta mẹ thật sự tức giận mà có chút đau lòng.
Mẹ trốn đi vì cứ ngỡ ông là người xấu."
Anh đau lòng nhìn bà, bà mặc đồ luộm thuộm, còn anh lại sống giàu sang sung sướng.
20 năm, 20 năm nay bà đã sống như thế nào..
mẹ của anh sống cực khổ còn người đàn bà kia lại sung sướng, bà vẫn giữ được nét đẹp đó..
một kiều diễm, dịu dàng đã không mập mà còn gầy đi như sụt nhiều ký.
Nhìn bà vẫn có thể tỏa ra mùi của một người xuất thân gia tộc danh giá Lộ gia.
Anh căm hận mình, nhăn mày định ôm lấy bà lại bị chàng trai trẻ can ngăn: "Không được đụng đến mẹ tôi!"
Anh chàng nhìn Lăng Ngạo Thiên nói nhưng vẫn nhìn rõ hắn đang rụt rè sợ hãi anh.
Lăng Ngạo Thiên nhìn sang mẹ của mình: "Mẹ?"
"Khi mẹ trốn đi, mẹ phát hiện mình mang thai..
là..
lúc đó mẹ chẳng biết cái thai này với ai.
Nhưng lòng mẹ lại tự nhủ không được bỏ đứa bé, mẹ tịnh dưỡng yên bình ở thôn Sơn cách đây rất xa.
Ngày qua ngày, đến lúc sinh ra mẹ lại nhớ đến tất cả.
Mẹ có một người con trai nữa tên là Ngạo Thiên, mẹ nhớ con có nói muốn có thêm người em trai đặt tên là Tu Kiệt.
Đây là em trai con, Lộ Tu Kiệt." Bà giải thích cười nói.
"Em trai?" Lăng Ngạo Thiên kinh ngạc hướng sang Lộ Tu Kiệt, đúng là có phần giống anh..
mà..
khác một cái người em trai này có vẻ hơi nhát gan.
Lộ Tu Kiệt môi khẽ mở, mắt trợn tròn ra, nhìn người mẹ lấy tay chỉ anh: "Đây là anh trai con?"
Bà gật đầu: "Xin lỗi con Tu Kiệt vì mẹ đã giấu con 20 năm nay, đây là anh trai của con Lăng Ngạo Thiên." Bà xoa xoa đầu của Lộ Tu Kiệt.
Anh khó tin nhìn người đàn ông đầy kiêu hãnh này: "Anh là anh trai của em?"
Lăng Ngạo Thiên đứng nhìn, anh có chút đau lòng hai mẹ con này.
Chỉ cười nhạt mà lòng lại có lỗi với cả hai: "Phải, Tu Kiệt, chúng ta là anh em.
Xin lỗi em vì lúc trước có nhiều chuyện xảy ra, anh có điều tra nhưng không tra ra mẹ còn sống cũng không biết em xuất hiện."
Anh dắt hai mẹ con vào trong, Lộ Tu Kiệt lặng thinh chỉ bước từng bước rụt rè đi vào.
Lăng Ngạo Thiên vỗ vai của anh: "Tu Kiệt, không ai dám làm gì em đâu." Lộ Tu Kiệt chỉ gật đầu, hơi hơi cười coi như là nghe người anh trai này.
Ngồi ở phòng khách, trên một sô pha, quản gia Tô rót nước vào ba cái cốc cho cả ba người.
Đứng ở một bên cúi người.
Lăng Ngạo Thiên nâng cốc lên đưa cho mẹ mình: "Mẹ uống đi." Bà nhu hòa cười, vẫn là người mẹ hiền này..
vẫn là người mẹ yêu thương anh: "Mẹ, lúc mẹ nhớ lại tại sao mẹ không về?"
"Ngạo Thiên, mẹ không tin là con không biết lý do." Bà nói một điều hiển nhiên, bà rất rõ anh.
Lộ Tu Kiệt chỉ im lặng không nói.
Anh gật gật đầu hiểu ý: "Con đã biết, vậy lí do gì khiến mẹ trở lại.
Mẹ biết con lúc đó rất sợ hãi cỡ nào không?"
Bà bất an trong lòng, gặng nói: "Ngạo Thiên, mẹ thật sự xin lỗi.
Mẹ lúc đó đang ở quê, là có một cô gái tầm 20 tuổi trở lên.
Mang thai tầm 3 tháng, mấy ngày trước mẹ gặp cô ấy.
Rồi cô ấy nói mẹ có phải là Lộ Tư Tuyết hay không, mẹ gật đầu thừa nhận điều đó, quả thật mà nói lúc đó mẹ còn vân vân.
Sau khi mẹ thừa nhận cô gái đó nói rằng con rất nhớ mẹ, với cả gần sinh nhật con nữa.
Cô gái đó đưa một lá thư gửi cho con."
Lăng Ngạo Thiên nghe như sét đánh vào tai của mình, tay anh hơi run run đưa cầm lấy lá thư: Thiên, em vô tình gặp mẹ (nhưng từ mẹ đã bị cô gạch bỏ