"Mạc Dương Minh." Tiếng gọi của cô truyền đến tai anh, anh vẫn tỏ ra bình thản mà trong lòng thì như gợn sóng, có ai đó hãy cứu vớt anh.
Cô ta hôm nay thật khác!!!
Mạc Dương Minh ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới của cô, lại tia vào bầu ngực căng tròn..
ực..
anh nuốt nước bọt.
Nhìn đã 1 giây, 2 giây..
Quin Alice khó hiểu nhìn anh, hắn đang nhìn cái khỉ gì.
Cô ngước xuống bên dưới theo ánh mắt của hắn, hắn..
hắn..
Cô đỏ mặt lấy tay tát vào mặt anh "chát": "Lưu manh!"
"Ây da!"
...
Quin Alice căng thẳng cô ngồi trên ghế mặt đỏ tía tai không biết nói gì, gãi gãi tay của bản thân.
Mạc Dương Minh hậm hực ngồi kế bên cô chỉ lấy tay sờ mặt, mắt đảo qua bên khác giọng điệu vô tội nói: "Cô ăn mặc như thế chẳng khác gì mời gọi tôi, với cả tôi chẳng phải chưa thấy bao giờ đâu." Anh xì một cái mặc kệ.
Cô thở dài, gật gật đầu theo ý anh khuôn mặt vẫn đỏ nói: "Anh!!..
Được rồi, tôi xin lỗi, xin lỗi được chưa." Cô lấy hai tay chạm lên mặt anh quay qua đối diện cô.
Sau đó mượn người phục vụ cái khăn sạch bỏ đá vào, nhẹ nhàng đặt lên má trái của anh chườm lên một cách dịu dàng.
Đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào vết đó, công nhận là đau thật nha..
má của anh còn in 5 dấu tay của cô đây này.
Cô nhíu mày, cảm thấy có lỗi với hắn thật sự.
Mạc Dương Minh chăm chăm vào cô, anh hơi hơi đỏ mặt có chút ấm áp nhìn cô gái này: "Cũng có lúc đáng yêu như thế."
Quin Alice không nghe rõ anh nói gì bèn nói: "Hả? Anh nói gì?"
Anh liếc mắt sang chỗ khác, rồi nhìn lại cô: "Không có gì." Thân hình nhỏ nhắn, gương mặt bầu bĩnh trong trẻo này vẫn có chút ngại ngùng.
Cái thái độ có chút chậm chạp xấu hổ này giống như chưa từng tiếp xúc với người con trai nào.
Anh mãn nguyện để cho cô làm, một lát sau cô buông tay lại.
Anh không đành lòng nắm lấy tay cô để lên mặt mình, vẻ mặt đáng thương nói: "Vẫn còn đau."
Quin Alice và anh mặt cận kề nhau, không gian yên ắng lại gượng gạo làm cho cả hai tim đập dữ dội.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Môi anh càng ngày càng sát gần cô.
Cô và anh có thể cảm nhận được trái tim của bản thân, là rung động? Không thể..
Quin Alice né tránh ánh mắt của anh chỉ gật gù cúi cái đầu: "Ừ.." Sau đó vẫn dặm dặm lên má của anh.
Anh chợt tỉnh đảo ánh mắt qua lại.
Anh như bức tượng để cho cô làm, có một sự ấm áp cũng có một chút e dè.
Bàn tay trắng mềm mại của cô khiến cho anh nao nao trong lòng mình.
Sao không khí nó cứ căng thẳng quá ý nhờ, anh ho nhẹ: "Khụ.
Đến đây uống một mình cô cũng quá là táo bạo đi, không sợ sao?" Quin Alice mĩm cười, ánh mắt lại rũ xuống, lông mi dài chớp chớp ngước nhìn anh đầy cuốn hút.
Mạc Dương Minh trấn an "thằng nhỏ" bình tĩnh nha..
cô bảo: "Biết làm sao được, có tâm sự thôi."
Anh hiểu ý liền ôm nhẹ lấy cô, chẳng biết vì sao khi nghe cô nói như vậy liền không thể kiểm soát được mình: "Đừng buồn." Cô nghĩ đến Hạ Vy Vy bản thân lại yếu ớt, nước mắt nó tuôn ra: "Lucy".
Anh đau xót lấy tay lau nước mắt của cô.
Cô lơ đãng hơi ngạc nhiên để cho anh lau: "Cảm ơn Mạc tiên sinh đã an ủi."
"Mạc tiên sinh?" Anh buồn bực nhướng mày nói không kiên nhẫn.
Cô tỏ vẻ đương nhiên bật cười: "Tất nhiên, chúng ta đâu có thân đến nỗi nào đúng không Mạc tiên sinh?"
Cái xưng hô tiên sinh này khiến anh khó chịu, anh ép cô vào tường.
Cô lấy tay cáu cáu cái sô pha hồi hộp nói: "Này, anh.." Anh đặt môi nhẹ nhàng lên môi cô, một nụ hôn bá đạo khiến cô choáng váng.
Anh buông lỏng ra, ánh mắt nghiêm nghị: "Hôn thì cũng đã hôn, bên trong em tôi cũng đã thấy.
Có ai không thân thiết mà lại như thế không?"
Anh ghé tai vào nói nhỏ: "Em cũng không đẩy tôi ra khi tôi hôn em."
Quin Alice đôi tai đỏ dựng lên, run một hồi: "Anh đừng có mà nháo, chiếm tiện nghi của tôi." Anh muốn cười lập tức ai mà ngờ được cô gái này nhạy cảm ở tai chứ.
Anh nói: "Vậy tôi hỏi lại em, chúng ta có xa lạ không?" Anh nâng cằm của cô lên như cảnh cáo nếu vẫn nói xa lạ lập tức hôn lại lần nữa.
Quin Alice lắc đầu đẩy anh bật ngửa: "Không xa lạ! Mạc tiên sinh, chúng ta không xa lạ." Anh ngồi dậy xoa xoa đầu mình nói: "Vậy thì em nên kêu tôi là Dương Minh."
Cô gượng gạo tránh né.
Anh lại gần cô ánh mắt khiêu khích: "Em không đồng ý sao, Luyến nhi?"
"Luyến nhi? Cái gì mà Luyến nhi chứ!" Xưng hô cái kiểu này thân mật thế, hắn nhan sắc..
phạm quy rồi.
Cô cáu giận đôi má phồng ra, hừ lạnh.
Mạc Dương Minh vui vẻ cười híp mắt, cô đỏ cả mặt mặc kệ: "Hết đau rồi chứ gì.
Vậy tôi về đây." Anh kéo tay lại: "Còn đau mà, dặm tiếp cho đi.
Luyến nhi."
"Đừng có mà xưng hô tự tiện." Cô bất quá có phần ngại ngùng, tay vẫn dặm tiếp.
Hắn ta chắc chắn là cố ý rồi.
Luyến nhi, cô từ trước đến giờ chưa bị ai xưng như thế.
Anh lấy tay vén tóc cô lên: "Em cắt tóc? Rất đẹp."
Cô thấp giọng, má hồng hào: "Cảm ơn."
Anh cười, mái tóc mềm mại màu vàng này..
đôi mắt xanh thuộc về gia tộc Quin.
Đúng là xinh đẹp, nét tự nhiên của cô.
Cô gái tức giận đi đến phía của hai người la: "Anh Dương Minh." Quin Alice cứng cái tay lại, cô ngừng không dặm nữa.
Sắc mặt tựa như băng lại hiện rõ ra, anh khó chịu ngước lên lại là Vương Huyên.
"Sao em lại ở đây?" Anh hỏi.
Cô ôm lấy tay anh, thuận theo tự nhiên sự chán ghét của Quin Alice đối với Vương Huyên không khó để tả được là cô cực kì ghét cái người này.
Cô đặt chiếc khăn này lên bàn liền bị Vương Huyên giật lấy.
Vương Huyên lườm mắt châm chọc cô, tay đặt lên má anh hỏi: "Anh bị sao vậy? Em