Sáng ngày mai đứng trước máy bay tư nhân của Lăng Ngạo Thiên, cô thu dọn hành lý của bản thân liền được Tống Thành xách dùm, còn anh thì đứng kế bên cô.
Đối diện ba người đứng trước mặt của anh và cô, là đến đây để chào tạm biệt.
Hạ Vy Vy đi tới ôm ông của mình: "Ông à, cháu đi đây." Trương Dược gật đầu: "Ừ, cháu ngoan."
Hạ Vy Vy nhìn ông, cô cảm thấy ông lại nghiêm khắc vẻ mặt không thay đổi nên không biết phải đối với ông như thế nào..
là nên nói gì cũng chẳng thể biết nữa, môi cô khẽ run nói: "Ba..
con đi nhé ba." Trương Nhân hừ lạnh rồi lại mĩm cười: "Không ôm tạm biệt ta sao?"
Cô vui vẻ liền ôm lấy ba mình, cảm giác có gia đình là như thế này đây, là ngọn lửa hạnh phúc sưởi ấm trái tim của chính cô: "Ba, ba ở đây đừng lo cho con nhé, con sẽ thường xuyên gọi điện cho mọi người."
Lãnh Cơ Uyển nhìn hai người tình cha con nồng nàn thế liền cảm giác xúc động, 20 năm nay thế mà lại xuất hiện trước mặt của bà..
tưởng chừng như là một giấc mơ, cứ nghĩ sẽ không thể tìm được tung tích của Hạ Vy Vy, chỉ là..
bà có thể tìm manh mối hay tất cả mọi thứ về người khác, còn con gái bà lại chẳng được..
cứ như ai đó đã cố tình xóa hết tất cả dấu vết của con gái bà.
Nhìn xem cái gương mặt xinh xắn lại dịu dàng thế này, ngoan ngoãn còn vâng lời.
Bao năm xa cách cô không hề trách oán mọi người rằng tại sao không tìm cô, cô cũng không hỏi đến nó..
là bà bứt rứt ở trong lòng, lương tâm hay sự đau khổ của bà vì đứa con gái duy nhất bị bắt có.
Lúc còn ở Trương gia bà không thể kiềm nén nỗi tâm sự liền khóc nức nở và kể hết mọi chuyện cho cô, cô đồng tình nhưng cũng đau lòng..
gặp mọi người thế mà cô không có cảm giác gì là đề phòng mà lại cảm thấy có phép màu kì lạ nào đó khiến cho cô không ghét mọi người..
Là máu mủ ruột thịt, là cùng một nhóm máu nên chắc vì lẽ đó mà cô không ghét họ đi? Cũng là một lý do hợp lý!
Tìm được gia đình của mình cũng là trời sắp đặt mọi chuyện, nếu như cô không bị bắt cóc thì sẽ không gặp anh, nếu như cô không hiểu lầm với anh cũng chẳng thể tìm được mọi người.
Đúng là hôm nay sống ra sao thì ngày mai hay sau này cũng chẳng biết sẽ như thế nào..
Liệu có thể trải qua tất cả sóng gió và trắc trở để mà được ở bên cạnh mọi người hay không?
Hạ Vy Vy không thể tưởng tượng được nếu như mất bất kì ai cả, là cô không nỡ nếu cuộc đời của cô lại không có một ai đó quan trọng với mình.
Cô liền đi tới bên cạnh Lãnh Cơ Uyển, giọng ngọt ngào lại không nỡ rời xa: "Mẹ ơi, mẹ ở đây giữ sức khỏe và nếu rảnh hãy chơi với ông nội nhé ạ."
Bà ôm lấy con gái mình, cô ngạc nhiên biết bao: "Mẹ?"
"Ta đúng là không nỡ để con rời đi, vừa mới bên con không bao lâu lại xa nhau rồi.
Mẹ sẽ thường xuyên đến Trung Quốc cũng sẵn tiện mẹ muốn xem xem ở cái Trạch viên mà thằng con rể mẹ ở có tốt để cho con dưỡng thai hay không?" Lãnh Cơ Uyển ẩn ý rằng Lăng gia tốt hơn gấp bội và lại có Lăng Hoa nữa, thế tại sao lại để con gái bà ở Trạch viên đó?
Lăng Ngạo Thiên mở miệng, khéo ăn khéo nói nhờ việc hay bàn chuyện làm ăn nên anh dễ nói mà không cần đắn đo nghĩ: "Mẹ, con đã chuyển đến Lăng Hạ Đế Cung rồi mẹ."
"Lăng Hạ Đế Cung?" Trương Dược một bên mày trái thì nhăn một bên mày phải thì nhướng, tay vuốt râu.
Lăng Ngạo Thiên nhìn ông nói như là lẽ đương nhiên: "Là một nơi như lâu đài do chính con trai của con thiết kế cho mẹ của nó." Là lâu đài chứ không phải là biệt thự nhỏ hay là căn nhà nhỏ như cái ổ kiến chỉ là dành cho riêng cô: "Người đứng tên tất nhiên là vợ con rồi."
Hạ Vy Vy tay hơi run khó tin, con trai thiết kế? Có thể sao? Chỉ mới 3 tuổi thôi mà: "Anh..."
Anh gật đầu cười nhìn cô ánh mắt thâm tình: "Thật đấy." Anh cũng không dám nói về việc con trai đụng đến những vũ khí nguy hiểm đó, nếu cô mà biết sợ rằng hai cha con không thể sống yên ổn với cô.
Lãnh Cơ Uyển nhìn con trai mình hài lòng lại tràn ngập đắc ý, con gái bà giỏi thật đó! Kiếm đâu ra thằng chồng cho mình với con rể tài giỏi như thế: "Ôi con rể con thật là..." Bà lại liếc sang nhìn Trương Nhân: "Ta vốn chẳng được như thế! Thật là ganh tị với con của mình biết bao nhiêu."
Trương Nhân bị làm cho cứng họng..
ừ thì ông chẳng thể chối cãi lại, đúng là việc này chưa từng nghĩ đến, ỏ Trương gia chẳng phải tốt hơn sao?? Ông ho nhẹ lơ đi: "Khụ, đến giờ rồi kìa.."
Hạ Vy Vy đi đến chỗ của Lăng Ngạo Thiên nhìn ba người một hồi, cô mới vẫy tay: "Ông, ba mẹ tạm biệt mọi người."
Ba người chỉ cười cười nhưng trong lòng không mấy vui vẻ, cô với anh xoay người hướng tới máy bay, ba người nhìn thân hình nhỏ bé đang đi lại mềm lòng yêu chiều, thế mà ba người liền trợn tròn con mắt.
Lăng Ngạo Thiên cởi áo vest của mình, khoác lên cho cô: "Mặc vào, em ra đường phải kĩ một chút chứ, thời tiết lạnh thế mà mặc mỗi cái đầm mỏng như thế này." Hạ Vy Vy liền nhìn anh