Khách sạn Mạc Mộ, ở trong một căn phòng..
một cô gái với mái tóc ngắn và màu vàng bạch kim đang tự cáu tay của mình và trong tình thế khó xử.
Cô đang ngồi ở trên ghế cúi đầu không dám nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình với cái mặt âm u lại tức giận.
Kelvin trách móc: "Wife, em dạo này gan rất lớn, hai lần không về nhà.
Anh có nên nói chuyện với ba mẹ của em lại không đây hả?" Quin Alice liền chộp lấy tay của Kelvin, van xin cầu khẩn: "Em biết lỗi rồi đừng có nói ba mẹ chứ, ba mẹ của em sẽ tống em về cái nước Anh đó nữa." Cô ở bên đó thì chẳng được ra ngoài chơi bời vui như ở đây, cứ trong kiểm soát của người mà ba mình sai đến thì phát điên mất thôi á!
Kelvin cũng để cho cô ôm lấy tay mình, mặc kệ cái giọng cầu xin: "Anh không nói thì em vẫn đi kiểu này đúng không? Wife à, anh rất lo lắng cho em.
Anh gọi điện em cũng không bắt máy." Đi nguyên đêm thế này thật sự không ổn!
Quin Alice ngồi ở đó thở dài, kéo anh ngồi kế bên mình: "Không có lần sau đâu." Kelvin xoa đầu của cô, là anh không nỡ trách cô gái này: "Được rồi, anh sẽ không nói." Tiếng chuông điện thoại gọi đến.
Anh lấy cái điện thoại của mình ở trên bàn nhìn vào màn hình, liếc sang Quin Alice: "Là ba em gọi."
Cô đáng thương chớp mắt lia lịa: "Năn nỉ ó!"
Anh mĩm cười gật đầu đứng dậy đi ra ngoài, vừa nói vừa nhìn phong cảnh bầu trời ở bên ngoài: "Bác, con nghe ạ."
"Con gái của ta có làm phiền con không?" Quin Philips một tay trái cầm điện thoại nghe, tay còn lại thì đang viết, đôi mắt ông chăm chú nhìn vào đó.
Kelvin trả lời: "Dạ không, Alice ở bên đây rất ngoan."
"Con bé khi nào mới về?" Quin Philips hỏi.
Anh quay đầu nhìn cô ở bên trong, Quin Alice đang rót cốc nước với mở giỏ ra lấy thuốc tránh thai.
Cô định bỏ vào miệng liền nghe anh gọi: "Alice? Em đang làm gì thế?" Cô giật mình liền thu tay quăng tất cả thuốc vào bên trong giỏ lại như ban đầu, cầm lấy cốc nước uống ực ực: "Em có làm gì đâu."
Cô vẫn chưa kịp uống cái thuốc đó mà, đáng ghét thật sự!
Kelvin đi tới gần cô anh cầm lấy giỏ mở ra, nhặt thuốc lên bèn hỏi: "Thuốc gì đây?" Cô giật lại liền quơ ngón lung tung nói lắp bắp: "Thuốc cảm đó! Em bệnh rồi." Cô giả bộ hắt xì vài phát.
Kelvin gật, rồi đưa điện thoại cho cô: "Bác muốn nói chuyện với em." Quin Alice cầm lấy, vẫn còn đổ vài mồ hôi hột, anh ấy thật sự không biết?
Cô trả lời điện thoại, để sát vào tai của mình: "Dad."
Kelvin thật ra anh vẫn là một cái trai tơ thì làm gì mà biết đấy là thuốc tránh thai, anh đi đến tủ lạnh đưa tay mở cái tủ lấy một cái cốc rót sữa vào và đưa cho cô: "Uống đi." Cô gật đầu cười cười hì hì, cầm lấy cái cốc.
Ở phía bên dây kia ông hỏi: "Con khi nào trở về?"
Cô cũng không biết trả lời như thế nào..
là cô không nỡ rời xa khỏi nơi này, vì điều gì cô lại không muốn chứ? Cô nói: "Con cũng không biết nữa, đến khi nào con về con sẽ báo trước với dad nhé." Ông cười ở bên đó: "Vậy có về với Kelvin không đây?"
Cô khoác lấy tay anh: "Tất nhiên rồi dad!" Kelvin bất ngờ có chút đỏ mặt.
Cô và ông luyên thuyên nói đủ chuyện còn Kelvin thì chỉ đứng bên cạnh cô, chứ bây giờ anh chẳng biết làm gì ngoài nhìn cô nói chuyện vui vẻ với ba của mình nữa.
Lăng Hạ Đế Cung, Hạ Vy Vy giật giật cái môi của mình..
nên nói gì đây: "Anh có chắc là ở đây không?" Lăng Ngạo Thiên gật đầu: "Ừ." Cô nhìn sang phía bên tay phải, ừ rõ ràng là được nối lại với Trạch viên đây mà..
Lăng Thần nghe tin của cô đã về và đang đứng ở bên ngoài, cậu hớn hở mặc đồ mèo con chạy ra ngoài: "Mommy!" Cậu thấy cô liền vui vẻ chạy nhanh thêm nữa.
Cô cúi người xuống giang hai tay ra: "Bảo bối của mommy, chạy chậm thôi."
Cậu nụ cười tỏa ra gần đến cô thế mà bị...!Lăng Ngạo Thiên xách lên, cậu tắt nụ cười liền vùng vẫy: "Mau thả tôi ra, ngài làm gì thế hả?" Hạ Vy Vy cũng nhìn anh, ơ..
sao lại xách thằng bé lên như thế.
Anh lườm nhìn Lăng Thần: "Nhìn thấy em của con ở trong bụng không hả? Chạy như thế trúng em của con đấy!" Cậu nhóc phỉ nước bọt vào mặt anh, anh tức giận lấy tay lau mặt la mắng: "Thằng con này!"
Cậu kêu réo giang tay ra nhìn về phía mẹ mình: "Mommy, ôm ôm! Daddy đánh con kìa." Cô đứng dậy liền giật Lăng Thần ôm vào lòng mình: "Được rồi hai cha con các người."
Lăng Thần dúi đầu vào ngực của cô, giơ ngón OK cười chế giễu về phía daddy liền lè lưỡi: Lêu lêu.
Lăng Ngạo Thiên ánh mắt nhìn vào ngực của cô liền không vui trợn mắt về phía cậu: Con tốt nhất đừng có đụng vào đó.
Lăng Thần liền chui vào cà cà cái đầu của mình, môi bé nhỏ khuôn mặt bầu bĩnh nhếch môi: Cứ thích thế đấy! Làm sao???
Anh bực bội lại chẳng thể làm gì thằng con trai này, ba người đi vào bên trong, cô thả cậu xuống ngồi trên sô pha.
Cậu liền nhăn mặt, anh lại vui vẻ cười quá là hài lòng, Hạ Vy Vy nói: "Em sẽ đến Trạch viên gặp mẹ." Anh ngồi kế bên nói: "Làm sao lại không nghỉ ngơi? Vừa xuống máy bay thôi."
"Em không nghỉ, em ổn mà, gặp mẹ đã."
Anh nói: "Nói mới nhớ hình như mẹ với em trai của anh đi mua sắm rồi, quản gia Tô lúc nãy gọi đến thông báo cho anh." Lăng Thần cũng chen mỏ vào nói: "Đúng đúng đúng, mommy, ở lại chơi với con đi.
Bà nội với chú đi chơi rồi."
"Hả, em trai?" Cô hỏi, em trai gì sao cô chẳng biết???
"Em không biết?" Lăng Ngạo Thiên hỏi lại cô.
"Là ai cơ, anh có em trai từ lúc nào?"
"Là em trai của anh đó, mẹ anh không giới thiệu cho em lúc hai người gặp nhau à?" Anh tay xoa xoa cằm của mình.
Cô lắc đầu cười nhẹ nhàng: "Mẹ không có, chắc lúc đó em gấp rút đi quá nên thế."
Khách sạn Mạc Mộ, Quin Alice đã nói chuyện với ba của cô từ rất lâu, thế mà lại có thêm cuộc gọi khác.
Cô cầm lên không kiên nhẫn trả lời, là ai gọi cho cô, ầy đang rất phiền lòng chuyện đó đấy nhá: "Ai??" Giọng của Hạ Vy Vy nói: "Alice, không được bao lâu lẽ nào cậu đã quên tớ rồi?"
Quin Alice như nghĩ rằng cái não đã bị úng nước còn cái tai đã bị hư đi, cô liền bộp bộp vào mặt của mình xem có đau hay không, là mơ chắc rồi.
Cô liền cúp máy, đầu choáng váng: "Mình như là nghĩ đến chuyện đó nên mình điên mất rồi, giờ lại nghe thấy giọng nói của Lucy.
Không được rồi phải đi khám thử xem mình có bị