Quin Alice một thân một mình đứng trước cổng Trạch viên, cô nhấn chuông gọi liên tục, bảo tiêu nhìn thấy bạn của cô chủ liền lật đật chạy ra bên ngoài đón tiếp: "Cô Kiều, cô Kiều đến để gặp đại thiếu phu nhân đúng không ạ?" Cô nghi hoặc, đại thiếu phu nhân?
Cô nói nhưng vẫn hơi hơi nhíu mày, cái gì mà đại luôn thế này: "Đúng, cho tôi gặp cậu ấy."
Bảo tiêu mở cổng ra ngoài nói cặn kẽ, hơi hơi gập người: "Cô Kiều, bây giờ Trạch viên là nơi ở của Phu nhân và nhị thiếu gia, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân đã ở bên Lăng Hạ Đế Cung rồi." Đừng đùa, đại thiếu phu nhân còn dễ tính chứ nhìn xem cô gái ngoại quốc đứng trước mặt anh cau có cọc cằn thế này anh làm sao dám tỏ thái độ đây?
Quin Alice: "Hả? Lăng Hạ Đế Cung?" Cô che miệng cười khinh bỉ Lăng Ngạo Thiên, haha..
cái tên này đúng là ghê gớm biết bao nhiêu và nịnh hót.
Lăng Hạ Đế Cung, họ Lăng và họ Hạ, đúng là ngọt như đường..
ngọt đến tận xương tủy khiến người ta nổi da gà luôn.
Cuộc đời của cô chỉ có trả thù và bức áp những ai đụng đến gia đình của mình hay là bạn bè chứ chẳng hề có cái gọi là ngôn tình nên cô không quen cho lắm.
Nhưng bảo tiêu đã nói thì chắc chắn Lucy của cô đã trở về rồi, cô tức khắc vui vẻ lên.
Thôi thì kệ vợ chồng người ta ngọt ngào sao cô nói được chứ, không thể coi thường Lăng Ngạo Thiên kia, ở một cái nước dưới bàn tay của người khác nắm chứ không phải là anh thế mà đi chẳng được bao lâu đã đón về rồi.
Nếu như là cô cô sợ là sẽ phát điên ở bên đó luôn, hiện tại mọi thứ đều ổn thỏa, chỉ trừ...!chuyện của cô ra mà thôi.
Cô vân vân một hồi rồi lại nói: "Lăng Hạ Đế Cung ở đâu?"
Bảo tiêu chỉ sang hướng bên tay phải, tức là tay trái của cô vì anh đang đứng đối diện cô: "Là ở đây, thưa cô Kiều."
Cô liếc mắt nhìn bên tay trái mình, người giật giật lảo đảo, máu miệng như muốn trào ra: "Ôi cái lâu đài này có phải để cho ba người ở không?" Chỉ có hắn, Lucy, và con trai của cô ở, cần gì phải ở cái nơi to đùng như vậy?
Ma xui quỷ khiến là cô dễ lạc đường, to thế này thì làm sao mà dám đi vào đây chứ! Mà nhìn kĩ thì thật sự rất đẹp và hoành tráng nha, xây được thế này thì tiền đốc khá nhiều vô đấy! Hắn thật sự có tâm ghê, cưng chiều Lucy của cô dữ dội.
Mình chắc chắn là hắn cảm thấy có lỗi vì chuyện trước đó chứ thể nào lại tốt đến mức này!
Ở Trạch viên thì như một cái lồng nhốt Lucy, thế ở cái lâu đài này thì như cái gì đây? Một nơi to thế này tiền điện chắc cũng tốn dữ lắm à, bất quá cô thương xót tiền lắm..
cô cần tiền để mua sắm thỏa thích, mua những thứ mà bản thân cần dùng đến.
Dạo này đồ đẹp được bán ra rất nhiều, cô đi ngang mà mê đắm say luôn đó!
Cô cười không nỗi nữa, bèn gật đầu: "Vậy anh vào trong đi, tôi tự mình đi được rồi." Ừ thì tự tôi đi, cái lâu đài này nối với Trạch viên đi vài bước là tới..
do là kết nối nên cái sân vườn ở bên ngoài thật sự rất rộng, nên có hồ bơi siêu siêu bự luôn, và những xích đu bla bla làm cho giống khu vui chơi trẻ em dành riêng cho Lăng Thần.
Có một cái căn nhà nho nhỏ để cho cậu trú nắng ở đó hay là muốn chơi ở bên ngoài mà sợ nóng thì vào đó chơi, nhưng đâu ai ngờ bên trong đó là những món đồ nguy hiểm không dành cho trẻ em..
tiểu quỷ giấu đồ cũng ghê gớm lắm! Trước khi Hạ Vy Vy và Lăng Ngạo Thiên về thì anh đã gọi điện đến và căn dặn cất những thứ đó vào bên trong nhà nhỏ, để mà Hạ Vy Vy cô không nghi ngờ, nếu cô mà biết hai cha con sẽ bị ăn no đòn đi.
Tôi đang đi đến Lăng Hạ Đế Cung..
chỉ vài bước mà thôi..
vài bước..
cô bực bội liền quát: "Mẹ nó! Lâu đài chó chết của tên Lăng Ngạo Thiên kia, chiều ngang sao lại dài thế cơ chứ!" Cuối cùng cũng tới, cô nhấn chuông lần nữa.
Không có ai ở Lăng Hạ Đế Cung cả, người hầu hay bảo tiêu đều không được đến nơi này.
Anh là phải tách đám đó ra, diễn biến lại câu chuyện như Hoa Hoa anh nghĩ đến thôi đã phát hỏa rồi!!!!
Hạ Vy Vy nghe tiếng, cô đang làm đồ ăn liền cởi tạp dề ra, anh đứng kế bên rửa rau nói: "Em đi đâu đấy?" Cô cười với anh: "Em ra xem ai đang nhấn chuông ở bên ngoài."
Anh nói: "Mặc kệ." Tự nhiên anh đang có một lần được nấu với vợ thế mà lại có ai đến chứ! Vợ của anh về nước lại thì liên quan gì đến ai đâu? Cô lắc đầu năn nỉ: "Lúc nãy em có gọi điện cho Alice, có khi là cậu ấy đến thì sao?"
Anh ương ngạnh không vui: "Bà xã, em vừa về đã đòi gặp mẹ anh rồi bà nội đến ba anh, bây giờ lại gọi cho bạn em, em ở Pháp chẳng thèm gọi cho anh một cuộc còn để cái đơn ly hôn lại.
Đến lúc anh tìm được em thì em lại đuổi anh đi." Anh rửa rau than thở oán trách vợ mình.
Cô đến gần bên cạnh anh an ủi, là an ủi đó, cô rưng rưng nước mắt: "Thiên anh đừng giận, sao anh có thể nói như thế chứ!" Tay lau lau nước mắt, đỏ hoe, cô quá đáng thương quá tủi thân.
Là do chuyện của anh và Kiều Mỹ ở thư phòng nên mới phát sinh hiểu lầm: "Bà nội và ba mẹ đều là người nhà của anh thì cũng là người nhà em, em phải hỏi thăm mọi người.
Alice là bạn em mà." Anh biết cô vẫn để ý đến chuyện không hay về Kiều Mỹ..
Anh buông rau xuống đặt lên cái rổ, lấy khăn giấy lau nước mắt, đau lòng nói: "Là anh sai, anh thua rồi em ra xem thử đi.
Nếu người lạ thì phải kêu anh đấy."
Cô liền hớn hở đi một mạch ra ngoài, anh chỉ cười lắc đầu: "Nghịch ngợm biết bao, rõ ràng mình biết cô ấy giả vờ khóc thế mà vẫn không kiềm chế được