Cô giáo Sở vẻ mặt không thuận theo nhưng vẫn đưa tay ra bắt lấy tay của Hạ Vy Vy, nụ cười chẳng mấy tiếp nhận: "Không sao, Thần Thần rất ngoan." Sau khi nắm xong thì ả phát hiện bàn tay của cô cực kì mềm mại và trắng nõn, như da của em bé..
rõ ràng nghe nói cô có gia thế không tốt hay đi làm ở bên ngoài, nhưng bây giờ sờ vào tay lại chẳng có vết chai nào là sao? Thật sự khó hiểu ở cái vấn đề này...
Lẽ nào sau khi lấy được anh chồng mà cô hay ao ước, được cưng chiều còn chăm sóc tất cả cho cô? Đúng là đôi lúc Lăng Ngạo Thiên cũng thường xuyên bôi kem lên bàn tay cho cô, anh một mực chiều chuộng từng li từng tí.
Việc nặng việc nhẹ đều không cho cô đụng đến, vốn là cũng cho rằng cũng không nên đụng đến bếp.
Vì nó có những vật nhọn với bén như dao kéo đi!
Do Hạ Vy Vy cảm thấy như thế là hơi quá, ít nhiều cô cũng nên vào bếp nấu cho anh với con trai mới đúng chứ.
Tống Thành đi đến gần cô, giọng nói hơi ấp úng, cô quay đầu hỏi: "Hình như tôi rất đáng sợ à, anh có thể nào uốn lưỡi trước đi rồi hãy nói không?" Xem xem..
xem cái giọng chanh chua đang bực bội ở trong lòng của cô kìa, làm sao anh có thể không nói lắp bắp cho được.
Cái kiểu nói độc miệng này lẽ nào là học từ Lăng tổng!
Lăng Thần cười cười ngoan ngoãn: "Mommy đừng giận, chú ấy không cố ý đâu cơ!" Hẳn là nên giận daddy đi rồi sang phòng ngủ với cậu, cậu thiếu hơi mommy lắm đó.
Cô ánh mắt nhu hòa đi vài phần, cười hiền lành: "Con trai, mommy đâu có giận! Mommy chỉ đang nói chuyện cười với chú mà thôi." Đúng..
ừ thì là chuyện cười, xin hỏi buồn cười chỗ nào..
Lăng Thần bụm môi lấy tay che lại, cậu thật sự nhìn chú Tống đang đáng thương đứng ở đó lại không thể nhịn nỗi, hôm qua là daddy mắng hôm nay lại sang mommy.
Cậu đi tới bên canh Tống Thành: "Chú ơi..
chú có vợ chưa?" Cậu biết rõ chú ấy không có vợ đâu lêu lêu.
Tống Thành bị đâm xuyên tim vì câu nói này, thật sự thốn biết bao: "Chú..
chú chưa có!" Anh liền gập người nói với cậu.
Cậu lém lỉnh liếc mắt: "Dạ..
cháu biết mà.." tiếng cười nhỏ khúc khích của cậu, Tống Thành không ngờ bây giờ lại bị một đứa bé 3 tuổi xem thường thế này, tôi không có vợ lẽ nào trách tôi đây..
dù gì tôi cũng làm việc cho người giàu có bậc nhất không ai giàu bằng..
tiền lương của tôi gấp vạn lần người ta.
Hạ Vy Vy với cô giáo Sở đảo mắt nhìn nhau, bất quá cô chẳng quan tâm đến..
cô chỉnh lại cổ áo cho cậu: "Con học ngoan ngoãn phải nghe lời thầy cô nha!" Cô giáo Sở đứng từ nãy đến giờ chướng mắt cô, mặt mộc thế mà lại xinh thế này: "Đừng lo, trường Đồng La không có hành hạ trẻ em."
Cô nghe câu nói này đúng là chói tai, liền phủi cái váy của mình dính bụi dưới đất vì do cúi người nói chuyện với cậu: "Cô giáo Sở, cách ăn nói của cô còn không biết thế thì làm giáo viên như nào..
tôi sợ rằng cô sẽ làm tổn hại đến thanh danh nhà trường." Dẫu sao cô vẫn là một trong số phụ huynh, cũng phải có tôn trọng chứ? Cô tôn trọng thế mà ả lại không tôn trọng cô.
Cô giáo Sở nghe hơi cứng người, đáng ra lúc nãy trông hiền vậy mà bây giờ ả nhìn cô lại sợ hãi.
Ả xin lỗi: "Tôi xin lỗi..
là do tôi không suy nghĩ." Hạ Vy Vy bây giờ mới hòa hoãn, không nói nữa cô liền hôn lên má cậu: "Con trai, mommy đi đây.
Trong cặp có bữa sáng của con đó nhé, nhớ ăn đầy đủ cho mommy.
Mommy sẽ kiểm tra đó!"
"Dạ mommy!" Cậu cũng chu mỏ hôn chụt chụt vào má của cô.
Hạ Vy Vy vẫy tay với cậu, cô bước lên xe ngó vào bên trong lại thấy con gấu bông của cô tặng cho cậu, cô nhớ lúc nào cậu cũng mang theo bên mình.
Cô cầm lấy gấu bông đi ra khỏi xe, liền một mạch đi tới cổng trường.
...
Cô khựng bước chân lại, mắt của cô càng hung ác đi.
Tống Thành đuổi theo sau: "Thiếu phu nhân?" Chết mịa...!cái mùi sát khí này là như thế nào đây?