Hiệu trưởng Đồng La khép mình, bà đứng một góc ngẩng mặt nhìn thai phụ được bốn tháng hơn nhưng lại đầy quyền lực..
mặc dù mang thai thì nhìn sắc mặt lại có chút yếu đuối thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiến cho người ta không dám nhìn vào.
Nếu như nói, là mẹ của Lăng Thần thì cũng là vợ của Lăng tổng.
Bà cảm thấy âu lo, tràn đầy phiền muộn..
bà cắn cắn răng nhìn cô giáo Sở, ả đúng là một người xui xẻo.
Bà biết ả có ý với Lăng tổng mặc dù bà không nói, trước mặt Lăng nãi nãi mà lại dám đối với cậu nhóc 3 tuổi kia.
Không muốn chết thì là gì?
Có chết thì chết một mình, sao lại kéo Đồng La vào! Đáng ghét, đúng là xui xẻo nếu như không giải quyết đàng hoàng sợ là Đồng La không còn cơ hội nào để mở cửa.
Hạ Vy Vy nhìn thấy bà im lặng, còn ả thì vẫn ánh mắt hối lỗi ngồi yên tại đó không hé nửa lời cũng không dám mấp mấy cái môi, cô mất kiên nhẫn phải chờ đợi..
cô cần một lời giải thích thỏa đáng, dám làm đau con trai cô!
Hạ Vy Vy một thân hình nhỏ nhắn nhưng lại mị lực không thua người chồng của mình, là do cô sống với Đại ma vương nên tính tình cũng vậy luôn? Thiếu phu nhân hiền từ tốt bụng của chúng tôi đâu mất rồi!
Lăng Ngạo Thiên ngồi ở trên ghế cầm lấy điện thoại xem video Tống Thành đã quay cô, anh tay trái cầm còn tay phải thì nâng cốc cà phê lên miệng uống một ngụm nhỏ đầy thõa mãn: "Vậy mới đúng là vợ mình." Nếu như không giải quyết được cái đám chuột nhắt này thì chẳng phải Hạ Vy Vy rồi, anh là cần một người vợ như thế này!
Một người vợ có thể đủ dũng cảm sát cánh bên anh, à không..
đứng ở sau lưng anh..
anh sẽ che chắn và bảo vệ.
Ngón tay của anh đụng đến màn hình, góc nghiêng của cô anh chăm chú nhìn vào đó, giọng điệu chiều chuộng lại trầm ấm của người đàn ông một cách bá đạo nói: "Nhìn em đang giận dữ mà lại đáng yêu thế này, anh sợ sẽ bỏ công việc mà đến ôm em, vợ à."
Cái kiểu ngang ngược lại độc mồm tàn nhẫn, sao mà nó giống người nào đó mình quen thế nhỉ? Hmm...!nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra đó là ai, anh chú ý đến chân trần của cô lại có vết thương nhỏ tức khắc bực bội.
Anh gõ gõ bàn phím nói gọn, cảnh cáo: [Nếu như cô ấy bị thương, cậu tự hiểu.]
Ý rằng kêu cô ấy mang giày vào, đi thế này không được! Anh không cho!
Chính là anh đó chứ còn ai nữa Lăng tổng vĩ đại!
Tống Thành đọc tin nhắn liền nổi hết da gà cả lên, đáng sợ vãi..
anh mới nói nhỏ với cậu: "Tiểu thiếu gia, nhìn kìa..
nhìn chân của mommy cậu, mommy của cậu bị thương rồi!" Anh chỉ chỉ nói, rồi đưa đôi giày búp bê cho cậu: "Nói mommy mang vào đi nhé!" Mau mau mang vào đi, không là chú chết thật đấy.
Lăng Thần ánh mắt lườm Tống Thành, mặt mũi đầy chễ giễu, liền phát ra tiếng "xì" rồi lại nói: "Chú có thể nói là daddy kêu, con thừa biết chú nào tốt đến thế đâu!" Khuyên nhủ cậu về mommy, khỏi nói cậu cũng làm à nhe!
Tống Thành nở một nụ cười, cậu nhóc nhìn chằm chằm...!hmm..
anh cảm thấy bầu không khí chó má này hơi sai: "Con đừng nhìn chú như thế!" Nhìn không chợp mắt thật sự ngại vãi..
"Chú đẹp trai thật đó! Chỉ là thua xa daddy." Cậu thản nhiên ngây thơ nói, giọng trong trẻo của trẻ con, cậu chớp chớp mắt cực kỳ đáng yêu nhìn Tống Thành.
Xem cậu chê bai, mà cũng không nỡ đánh, anh cắn răng..
ai bảo Thần Thần nhà chúng ta dễ thương thế này mà!
"Chú biết, con đừng nói như thế! Tội chú lắm!"
Cậu gật gù cái đầu cầm lấy đôi giày búp bê, còn Tống Thành xách cái cặp nhỏ dùm cậu.
Lăng Thần tiến đến chỗ cô: "Mommy ơi!" Hạ Vy Vy nhìn cậu: "Sao đó con?"
"Mommy mang giày vô nha! Daddy mà biết mommy bị thương daddy sẽ lo lắng." Cậu chỉ chỉ vào ngón chân bị trày nho nhỏ của cô, daddy lo là chuyện của daddy, cậu chủ yếu muốn mommy mang giày vô thôi.
Cô cầm lấy cười: "Cảm ơn con nha!" Liền xỏ chân vào bên trong giày, cô giang tay ra.
Cậu ngơ ngẩn nhìn cô, tay đặt lên môi nghiêng đầu sang một bên..
hả?
Cô nói nhỏ nhẹ lại trìu mến: "Lại đây, mommy bế con!" Cậu cười cười ngoan ngoãn cũng giang tay ôm cô.
Hiệu trưởng Đồng La nhìn cậu khác hẳn thường ngày, cô giáo Sở cũng đứng dậy phủi bụi, ả liền lầm bầm: "Cũng chả là cái thá gì." Bà nghe ả nói mà không thể lọt