Quin Alice thức tời sáng nên đến tối mới lờ mờ dậy, cô đúng là ngược ngạo.
Cô tìm kiếm túi xách rồi cười nhạt: "Mình quên mất.." Hôm qua cô đã để bên chỗ Mạc Dương Minh..
Cô mở cửa định kêu anh cho mình đi vào lấy đồ, thế nhưng trước cửa lại là cả đống đồ ngày hôm qua cô mua..
thiếu một cái túi xách..
đó là cái túi chứa đồ vật dụng và điện thoại của cô.
Cô mang giày vào lật đật chạy đến phòng ngày hôm qua.
Tiếng rên rỉ của một cô gái truyền ra ngoài, Quin Alice xiết chặt tay hơn.
Cô ấn chuông cửa, một hồi sau Mạc Dương Minh một thân không quần áo chỉ choàng cái khăn tắm ở phần "cậu bé" của mình mà thôi, anh bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì? Không phải trả đồ cho cô rồi sao?"
"Thiếu..
tôi cần lấy lại túi xách màu đen." Quin Alice không thoải mái nói.
"Vậy tự vào lấy đi." Anh thần sắc không thay đổi, thêm vào đó là có một sự khinh bỉ của anh nhìn cô.
Cô gái trẻ không mặc quần áo chỉ choàng một lớp khăn mỏng, cô ôm Mạc Dương Minh từ phía sau lưng: "Mạc thiếu, đây là ai thế anh?" Anh vẫn để cho cô gái này ôm, anh quay đầu nâng cằm của cô gái lên nói: "Cô ta không xứng đáng để em biết đâu, cưng à."
Quin Alice phát tởm vì người đàn ông này, lần đầu lại cho một người như thế này đúng là ngu ngốc thật..
ngu đến mức không dám ngẩng đầu: "Cứ việc tiếp tục, tránh ra để tôi vào lấy đồ!" Mái tóc ngắn của cô, cô vén lên..
một cái kẹp cài lên mái của mình, cô lướt qua anh như không thấy gì tiến vào bên trong phòng.
Anh quát: "Người phụ nữ chó chết!"
Chửi..
chửi cho đã vào! Thích thì cứ chửi đi, trên giường là hai cái bcs đã được xài qua cả đống nòng nọc của họ Mạc bên trong..
cô như bị đâm hỏng con mắt, bản thân cô chưa từng làm việc đó với ai ngoài hắn..
chỉ là không nhớ nỗi cảm giác đó.
Cái giỏ xách đặt trên ghế sô pha, cô cầm lấy đeo lên liền mở ra, huh số lạ?
Mạc Dương Minh khoanh tay nhìn cô gái mắt xanh ngọc, trông thì thuần khiết thế mà lại chẳng ra gì..
thấy anh ở bên người khác vậy mà người phụ nữ này một chút lay động cũng không có, anh phát điên lên..
là anh cố tình cho cô thấy hai cái bcs đó..
vậy mà cũng chẳng nói dù chỉ một lời.
Quin Alice bật điện thoại lên gọi lại cho số đó: "Alo, ai vậy?" Tiếng đàn ông vang ở bên điện thoại của cô, tự nhiên sao điện thoại đột nhiên lại bên loa ngoài: "Alice của anh!" Cô bất tri bất giác, giật cái mình, anh nào..
anh nào ba? Mình từ khi nào đã là của ai?
Cô tắt loa ngoài, kề vào lỗ tai..
mang trên mình một đôi gót đi từ từ ra ngoài: "Khách sạn La Tinh chứ gì, biết rồi nói mãi!".
Mạc Dương Minh đi theo sau cô.
Giọng của cô không kiên nhẫn: "Biết rồi mà anh Joyce của tôi ơi, tôi đến liền bây giờ."
Anh hung tợn, liền cầm lấy điện thoại quăng xuống đất bể hết cả, cô la: "Anh điên hả! Điện thoại của tôi!" Anh liền kéo cô vào bên trong, đẩy người phụ nữ kia ra ngoài: "Mạc thiếu sao lại đuổi em!"
"Mau cút đi! Đồ tôi xài một lần không xài lần hai!"
Anh ép sát cô vào tường, thân hình choàng một cái áo tắm: "Cô lại đi gặp Joyce Hiddleston đó?" Cô không chối bỏ, trả lời thật: "Ừ."
"Cô thèm khát đến vậy?" Anh trừng mắt, nhìn anh càng ngày càng đáng sợ..
anh bóp cổ của cô, cô không thể nỗi lấy tay đánh tay đang bóp cổ mình..
cô không nói ra hơi, chỉ biết khóc, đáng sợ quá..
mình chưa từng thấy ai đáng sợ như thế! Mặt cô hoảng hốt nhìn anh, vẻ mặt hồng hào mà bị anh làm cho tái đi..
Anh thả lỏng tay của cô ra, cô ho sặc sụa..
anh định vuốt lưng cho cô vậy mà cô đẩy anh ra, giọng khô khan thét lớn: "Biến đi!" Cô nhìn anh..
một loại ghê tởm và sợ hãi, chỉ có nhiêu đó..
không có chút tình cảm nào, tại sao..
bạn bè của cô đều có người đàn ông yêu thương nâng như nâng trứng, còn cô lại bi ai đến vậy.
Cuộc đời của cô đã bị Mạc Dương Minh đảo lộn hết mọi thứ, anh nắm lấy tóc của cô: "Đau quá! Bỏ ra!" Anh quăng cô mạnh bạo xuống giường, xé toạch đồ ra: "Không cần kiếm Joyce Hiddleston, tôi thõa mãn cô!"
Bước dạo đầu..
người ta nói đều là cảm xúc dâng trào, toàn thân của