Mạc Dương Minh đi ra ngoài, vẫn mặt mày lạnh tanh nhìn Quin Alice đang nằm ngủ vì quá mệt mỏi.
Anh đi đến gần cô vuốt ve mái tóc xoa nhẹ vào đầu cô, lúc nãy anh nắm tóc của cô lại lôi cô đến giường chắc là rất đau, cô nhau chân mày của mình lại hất hất tay của anh ra: "Tôi sai rồi, đừng đụng vào tôi nữa.." Cô vẫn rơi từng giọt nước mắt, anh chỉ biết lau đi không nói lời nào..
nếu như anh tỏ ra vô tình với em thì liệu em có cảm thấy thiếu vắng anh?
Tiếng la đau đớn mà cô kêu lên, trái tim anh như vỡ vụn, anh khổ sở: "Rốt cuộc là đã yêu em từ bao giờ mà bản thân anh không hề hay biết, rốt cuộc là cho dù em không phải người con gái độc miệng nhưng lại tinh khiết như anh từng nghĩ..
thế nhưng lại không nỡ để cho em đi bên cạnh người khác." Và..
dù cho anh biết lần đầu của cô..
không phải là anh!
Anh cũng chẳng phải loại người tốt như Lăng Ngạo Thiên hay Cao Lãng, anh là một tay chơi..
anh chưa từng nghĩ sẽ đem lòng yêu ai sau Vương Huyên, khi nhìn thấy cô nội tâm của anh đã rung loạn nhịp.
Bản thân anh thừa biết rõ anh đối với Quin Alice còn quan trọng hơn mối tình đầu của chính bản thân.
Cũng nghĩ rằng sẽ không phải lấy ai, anh là thế..
bản thân anh kiêu ngạo! Anh ưa thích được chìm trong khoái lạc..
khi mà anh làm những việc đó với cô gái khác, anh chỉ thấy tiếng rên đầy dục vọng và thèm khát anh..
muốn chơi anh liền chơi cùng..
chả việc gì phải lo lắng.
Chơi là 1 chuyện mà anh có chịu trách nhiệm hay không là 1 chuyện..
loại phụ nữ ham mê tiền của đâu phải gu của anh!
Quin Alice lờ mờ tỉnh dậy nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh chỗ mình, cô nhắm lại ngay lập tức..
không muốn nhìn mặt anh, không muốn nữa..
Toàn thân đau nhức lại rã rời.
"Tỉnh dậy rồi đi về đi." Mạc Dương Minh giọng nói xua đuổi, anh là chơi rồi vứt đi! Quin Alice người cứng đơ, không đi nỗi nên phải dựa vào tường từng bước mở túi xách ra, một cái điện thoại cùi bắp chứ chẳng phải cảm ứng..
cảm ứng đó bị anh đập mất rồi, cô ấn tin nhắn rồi gửi đi cho ai đó.
Anh khó chịu khi không biết cô nhắn tin cho ai, nên giật lấy cái điện thoại của cô xem: "Lại nhắn! Mỗi lần đứng dậy là nhắn!" Anh bực càng thêm bực, anh siết cái điện thoại chặt hơn nữa..
đây chẳng phải số của tên Joyce Hiddleston sao! Má thiệt chứ! Anh trừng con mắt phía cô, cô cúi người đứng vào một trong góc mím môi..
Mình không ngờ cũng có một ngày mình sợ một người đàn ông mà còn kiểu như thế này..
chỉ cần một ánh mắt tia ác đã khiến cho cô bối rối lại hốt hoảng, lúc nãy anh hành hạ thể xác của cô..
hắn không sợ bị kiện.
Đây là Trung Quốc chứ không phải Anh Quốc, Mạc Dương Minh lại đứng top người có quyền lực gần gần đến bậc nhất..
chỉ thua Lăng Ngạo Thiên và Cao Lãng.
Tiếng ấn chuông ở bên ngoài, anh cười nhếch môi..
chỉ choàng một cái áo tắm còn cô thì anh lấy áo sơ mi của mình đi đến gần cô, cô tránh ra hướng khác: "Anh muốn làm gì?" Anh nói: "Sợ tôi đến vậy? Đừng lo..
tôi chán ngấy