Joyce Hiddleston hai tay chạm đến cái vai nhỏ nhắn của cô, đẩy nhẹ cô ra..
hai người nhìn nhau chằm chằm, anh phát hiện cô đang vẫn còn chưa hoàn hồn, hồn bay đi đâu rồi đó chẳng biết nữa..
Khuôn mặt tinh xảo tiến gần đến mặt cô hơn, đôi môi của cả hai gần như chỉ còn một chút thôi đã chạm tới..
Một ánh đèn flash chụp hai người từ xa, hắn cười bi đểu lại nham hiểm: "Xem ra ngày mai có tin tức nóng rồi."
Một hồi sau hai người lái xe đến cổng Mạc Mộ, giờ đã là khuya rồi cho nên chắc Kelvin đang rất lo lắng.
Hai người đứng trước xe, anh nhìn cô: "Vậy, ngủ ngon." Cô gật đầu: "Anh cũng ngủ ngon, tôi lên đây."
"Ừ.." Nhìn cô đi vào bên trong rồi anh mới vào xe ngồi, lái đến nhà của bản thân.
Mạc Dương Minh chẳng biết đã đứng ở đây chờ ngóng cô bao lâu, anh thấy cô trở về..
một tay ôm eo cô gái đứng kế bên mình.
Quin Alice xoay người thấy anh đang đi cùng cô gái khác, cô gái lúc ở trong phòng không phải cô gai này..
cô chỉ im lặng, lại bình tĩnh.
Cô đi ngang qua anh, anh nói: "Cô cũng về trễ quá, con hàng của hắn thõa mãn cô nhỉ? Cái kẹp đó thật xấu xí, vứt đi là vừa." Cô gái trẻ đang được anh ôm nói: "Nếu em cài cái kẹp đó có đẹp không Mạc thiếu?" Anh hôn lên má của cô gái: "Tất nhiên là đẹp hơn nhiều, em luôn đẹp."
Cô vẫn không nói, sợ bản thân nói hắn lại nắm tóc của cô kéo vào làm những chuyện đồi bại đó..
một lần hai lần sẽ có ba lần.
Quin Alice ấn mở cửa thang máy, cô bước vào bên trong ấn tầng phòng mà mình đang ở..
cánh cửa khép lại, một lần nữa bản thân cô chắc là mắt đã bị hỏng rồi.
Vừa nãy cô lại thấy mặt khổ sở của hắn, cái ánh mắt đau khổ đó khiến cho cô không kiềm được nước mắt..
mọi thứ diễn ra như một giấc mơ, lúc trước gặp anh không phải tình trạng này.
Cô nhìn bên phải thang máy, chỉ thấy sắc mặt của mình lại kém đi, tay cô sờ lên chiếc kẹp đó: "Xấu à.." Cô cầm chiếc kẹp nhét vào túi xách, dù gì đi nữa đây là Joyce Hiddleston có lòng tặng cô..
không nên vứt đồ người ta tặng cho mình.
Quin Alice đứng trước cửa phòng, cô lấy ra chìa khóa mở đi vào bên trong..
nếu như Kelvin thấy cô hiện tại thế này sợ sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Cô len lén đi, anh ấy đâu rồi ta..
ở trên bàn là một tờ giấy, là Kelvin viết: Bên Anh lại có việc bận cho nên anh về đó đây Wife! Em ở đây ngoan ngoãn, anh sẽ về đây đường đột mà không thấy em ở nhà là chết với anh nha Wife!
Thêm cái hình vẽ gương mặt của Kelvin đưa hai ngón tay, lè lưỡi nữa mới đau chứ.
Cô bật cười, cô bước vào phòng tắm ngâm mình một hồi lại thay đồ ngủ..
bao rác đã đầy cho nên cô cầm đem xuống đi đổ.
Mạc Dương Minh bên dưới cùng với cô gái đó, anh đẩy cô gái đó ra: "Về đi!"
"Mạc thiếu, anh sao vậy?"
"Chán rồi, không hứng thú." Anh bật lửa đốt một điếu thuốc rồi hút.
Cô gái hậm hực bỏ đi, từ xa thì Vương Huyên đi đến: "Dương Minh.." Anh hơi ngạc nhiên vì giờ này đã trễ mà cô còn đi đâu: "Vương Huyên, sao em lại đến đây?"
"Em đến đây là để á..
ba em biết chuyện tối hôm đó..
cho nên bây giờ ông ấy rất tức giận." Cô rưng rưng nước mắt nói với anh.
Anh dập điếu thuốc: "Tại sao ông ta biết?"
"Bác trai bên dòng họ của em nhìn thấy em với anh đi ra từ cái khách sạn đó cho nên bác em nói cho ba em biết." Vương Huyên lau lau nước mắt của mình: "Bây giờ em không biết phải làm sao nữa, mẹ em cũng sắp về rồi.
Mẹ sẽ đánh em chết mất."
Mạc Dương Minh cảm thấy một phần trong đó là lỗi của anh: "Xin lỗi Vương Huyên, lại gây rắc rối cho em rồi." Anh thở dài một hơi chỉ biết đưa tay xoa đầu cô, nhưng chỉ xoa một lát lại bỏ..
anh nhìn cái tay của mình, không có cảm giác gì cả..
lúc nãy khi anh ôm cô gái kia anh cũng không có cảm giác..
một nụ hôn lên má đó anh chỉ thấy ghê tởm..
Tại sao?
Lúc trước anh rất có hứng thú với nó thế nhưng bây giờ lại...
Anh rụt tay