Quin Alice ngồi trên xe kế bên tay lái của anh đang ngồi, cô nhìn ra cửa sổ không hé răng..
cũng không kể chuyện gì đã xảy ra.
2 lần đều là đau thương, người ta nói chạm da thịt với người mà bản thân "yêu" sẽ hạnh phúc! Mà cô chỉ cảm thấy đau đớn chứ không cảm thấy cái gọi là hạnh phúc, nói đúng hơn là bi kịch! Tại sao lại nói yêu hắn, cái gì chứ..
Mình điên rồi..
không phải yêu đâu, chắc chắn không.
Joyce Hiddleston mở miệng nói: "Alice, tôi sẽ không hỏi chuyện gì đang và đã xảy ra.
Tôi chỉ muốn biết điều gì khiến em có thể nhẫn nhịn hắn đến mức này.." Lúc nãy khi nói chuyện với Mạc Dương Minh, giọng điệu đó chẳng khác nào chê bai Quin Alice cả.
Cô nhàn nhạt nói, ánh mắt hướng nhìn lên các bóng đèn đang mở: "Tôi cũng chẳng biết vì sao..
chắc là tôi điên rồi.
Tôi đường đường là công chúa của Anh Quốc nhưng lại để anh ta vấy bẩn bản thân.
Tôi cũng không trách không oán, tôi chỉ hận tôi quá mềm lòng khi nhìn gương mặt của hắn."
"Lẽ nào là đã yêu?"
Cô kinh ngạc, yêu?
Quin Alice cười ha hả lớn trong xe anh, anh tùy ý cứ lái rồi lái chứ không biết lái đến đâu: "Không thể nào tôi lại yêu Mạc Dương Minh." Chắc là do lần đầu trao cho hắn thì lần hai cũng có khác gì..
"Tôi làm sao có thể yêu một người như vậy được, dẫu sao tôi cũng đã có vị hôn thê."
Anh chỉ gật đầu: "Tôi đưa cô đến đây." Cô im lặng nhìn gương mặt tinh xảo lại mê lực của người đàn ông trước mặt: "Sao anh lại để tóc dài?"
"Bí mật! Tôi cột lên nhìn đẹp trai thế mà, vốn tôi là người Anh chứ đâu phải người Trung.
Tóc dài nhìn tôi đẹp trai hơn." Joyce Hiddleston cười cười lại trêu ghẹo cô, cô cũng chỉ thở dài lắc đầu: "Anh quá tự tin rồi." Nói thế thôi đúng là đẹp trai thật.
Một hồi sau thì xe bắt đầu dừng lại, anh mở cửa xe ra trước sau đó đi ngược lại mở cửa cho cô.
Cô trên mình chỉ có một cái áo sơ mi và quần ngắn, khoác bên ngoài cái áo khoác của anh, đi chân trần.
Cô vén mái tóc của mình lên, đôi mắt xanh ngọc được ánh trăng chiếu vào nhìn rất xinh đẹp..
một mỹ nhân.
Phong cảnh trước mặt đó là một bãi biển không có ai ở đây cả vì chắc là đã khuya rồi, Joyce Hiddleston nói: "Đi thôi." Cô gật đầu sải bước, bàn chân chạm vào những hạt cát li ti lại mềm mịn..
cứ đi cứ đi lại đến gần biển hơn.
Anh móc từ bên trong túi ra đưa cho cô, cô nghiêng đầu qua một bên đáy mắt mơ hồ: "Cài lên đi." Đây là một chiếc kẹp, còn nhớ lúc siêu thị cô có dòm ngó vào một cửa hàng..
cái kẹp này trông thế lại đáng yêu quá: "Anh còn nhớ nó?"
"Làm sao lại không nhớ cho được, mọi thứ về em tôi đều sẽ nhớ nó."
Đáy lòng của cô như rung lên, cô mĩm cười..
một nụ cười tỏa sáng dưới ánh mặt trăng mà từ lúc xảy ra xung đột với Mạc Dương Minh nên không còn thấy nữa, Quin Alice cầm lấy chiếc kẹp..
cô kẹp lên một bên mái