Dù trong từng câu nói ban nãy hàm chứa rất nhiều sự căm ghét từ tận đáy lòng, nhưng có lẽ Hàn Nhi vẫn muốn dành lại một chút tôn nghiêm cho lão ta.
Nếu bảo bối đã nói như thế thì anh đây sẽ chiều, Tống Vu Quân sẽ cố gắng không làm náo loạn lên đâu.
Cả hai tiếp tục đi thẳng về phía ngoại ô, đường đi ngày càng thưa thớt nhà cửa và xe cộ, không khó để đoán được Hàn Nhi xuất thân tại một ngôi nhà nghèo khó ở vùng quê xa xôi.
Thế mà cô gái nhỏ này lại có can đảm sinh sống một mình tại thành phố lớn sầm uất như thế.
Đúng là khiến cho người ta cảm thấy nể phục.
Đi ngang qua ngôi nhà từng gắn bó suốt cả tuổi thơ của mình hiện tại bị người khác đập nát rồi xây lại ngôi nhà mới, Hàn Nhi có chút chạnh lòng không nói nên lời.
Chắc có lẽ ông trời muốn nhắn nhủ với cô rằng đừng để quá khứ xấu xa ảnh hưởng tới tương lai sau này.
Chưa kịp định thần lại thì di động trong túi của Hàn Nhi lại vang lên, số máy quen thuộc đầy ám ảnh đang nhảy nhót liên tục trên màn hình.
Chần chừ một chút, Hàn Nhi mới dè dặt lên tiếng.
“Ông gọi tôi có chuyện gì?”
Từ lần đầu tiên lão ta định đem Hàn Nhi đi bán cho chủ nợ để có tiền đi đánh bạc thì cô đã không còn coi ông ta là cha nữa rồi, một câu cũng không thèm gọi.
Nghe Hàn Nhi nói như thế, đầu dây bên kia không nhịn được mà lên tiếng quát mắng cô.
Lão nói.
“Mày gọi ai là ông hả đồ mất dạy? Tao là cha của mày đó, uổng công tao nuôi mày lớn đầu rồi mày ăn nói hỗn láo với tao thế à?”
Giọng nói lè nhè như gã say rượu liên tục chửi rủa ở phía bên kia màn hình, ngay lúc này Hàn Nhi có thể tưởng tượng được khuôn mặt nát rượu của lão ta đang ghê gớm tới mức độ nào, chắc chắn bên người còn có mấy chai rượu ngốn ngang dưới đất, tướng ngôi xiêu vẹo muốn ngã nhào xuống phía dưới.
Chưa kịp để cho Hàn Nhi lên tiếng, lão ta