“Anh là cái thá gì mà được quyết định tiền lương của tôi?”
Đụng tới gì cũng được, trừ tiền của Tống Vu Quân, bây giờ anh ta đã là con đổ nghèo khỉ chính hiệu rồi.
Tiền còn quý giá hơn sinh mệnh.
“Mày là ma mới thì làm sao hiểu được quy định của công ty? Đi trễ quá mười ngày phải bỏ nửa tháng lương ra đóng phạt, mày tính xem tháng này mày đi đúng giờ được bao nhiêu ngày?”
Khải Châu nắm chặt lấy cổ áo của Tống Vu Quân rồi ném cậu ta vào một góc tường.
Bàn ghế đổ ập lên người Tống Vu Quân tạo ra âm thanh hỗn loạn, thân hình nhỏ nhắn lọt thỏm trong mớ đồ hỗn độn, Tống Vu Quân nằm trong góc ôm lấy ngực trái của mình, khuôn mặt cũng nhăn nhó thêm vài phần vì đau, không khống chế được bản thân mà ho khan một chút.
Khải Châu lau tay, giống như vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn.
Hung hăng đá vào bụng Tống Vu Quân vài cái rồi quay người bỏ đi.
Giống như vừa chơi đùa với một món đồ chơi cũ Kĩ.
“Tên khốn Khải Châu.
Mày dám lừa tao.
”
“Đúng! Mày làm gì được tao hả thằng vô dụng?”
Nghe thấy lời chửi mắng sau lưng mình, Khải Châu quay người lại túm tóc của Tống Vu Quân đối diện với mình, nhìn vẻ mặt đầy đau khổ, Khải Châu không nhịn được mà cười khẩy, sau đó dùng tay vỗ nhè nhẹ vào khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của Tống Vu Quân rôi lên tiếng thách thức.
Giọng điệu vô cùng khinh bỉ.
“Một thằng như mày cả đời chỉ có thể quỳ dưới chân tao mà sống, mày ngoi lên một phần, tao đạp mày xuống một trượng, mãi mãi không ngóc đầu lên được.
”
Toàn bộ nhân viên không ai dám đứng ra ngăn cản, Khải Châu là con ông cháu cha, trước giờ nhân viên mới đều bị anh ta đem ra làm trò tiêu khiển cho bản thân, chỉ có riêng Tống Vu Quân dám lên tiếng phản ứng lại, điều này càng khiến cho bản chất ngông cuồng coi thường người khác của Khải Châu ngày một rõ ràng hơn.
Tống Vu Quân nhìn chằm chằm vào Khải Châu bằng con mắt kì lạ.
Đôi mắt bình thường vốn nhu nhược và nhát gan, luôn luôn né tránh mọi người, nhưng bây giờ, ẩn sâu trong đôi mắt hút hồn ấy lại là một sự gan dạ và thách thức.
Tống Vu Quân không né tránh ánh mắt của Khải Châu như mọi khi, điều này càng làm cho Khải Châu khó chịu.
Nở một nụ cười nhẹ trên môi, Tống Vu Quân quỷ dị nói.
“Sẽ có một ngày, tao sẽ khiến cho mày ân hận vì câu nói đó, nhớ kĩ tên của tao, Tống Vu Quân”
Giọng nói yếu ớt của Tống Vu Quân như một cái chuông đánh mạnh vào tâm trạng của mọi người ở đây, ngay cả Khải Châu cũng bị làm cho bất ngờ.
Ánh mắt kiên định của Tống Vu Quân như một con dao khiến cho hắn ta phải chần chừ lại trong giây lát.
Khải Châu không hiểu được lí do tại sao hôm nay Tống Vu Quân lại dám lên tiếng chống đối hắn ta, không lẽ trước khi ra đường tên này quên uống thuốc? Một suy nghĩ thoáng qua đại não của Khải Châu, nhưng hẳn ta mau chóng ném cái suy nghĩ vớ vẩn đó sang một bên, thích thú chấp nhận lời tuyên chiến của Tống Vu Quân.
“Tao sẽ chống mắt lên xem thằng oắt con như mày có thể làm gì được tao.
”
Nụ cười khinh miệt xuất hiện trên môi của Khải Châu, anh ta không so đo với Tống Vu Quân nữa mà trực tiếp đứng lên bỏ về bàn làm việc của mình trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Còn Tống Vu Quân thì khó chịu đứng dậy vào nhà vệ sinh lau đi vết máu đang rỉ ra ở khoé môi.
Nhìn bản thân trong gương không khác gì một thằng bất tài vô dụng.
Anh ta cố gắng nặn ra nụ cười để an ủi cũng khó khăn.
Ngồi vào bàn làm việc, bàn tay gầy gò của Tống Vu Quân như múa trên bàn phím, tập trung cao độ vào màn hình máy tính trước mặt.
Không gian yên tĩnh chưa duy trì được bao lâu thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã đang càng ngày càng tiến về phòng làm việc của Tống Vu Quân.
“Tống Vu Quân! Tôi bảo cậu đánh máy chi tiết phân miêu tả sản phẩm mà cậu làm cái quái gì vậy hả?”
Trưởng phòng từ đâu bước tới ném tập hồ sơ vào mặt của Tống Vu Quân trước hàng chục con mắt của mọi người, không hề kiêng nể cho anh ta bộ mặt trước mắt đồng nghiệp.
Lớn tiếng quát tháo.
“Trưởng phòng, tôi đã làm đúng ý của anh yêu cầu rồi mà.
Tôi đã thức cả đêm để làm nó.
”
Tống Vu Quân ngơ ngác trước sự giận dữ của trưởng phòng, anh ta có làm gì sai đâu, miêu tả chi tiết từng bộ phận không bỏ sót bất cứ điều gì.
Không lẽ…Tống Vu Quân