Một người hai người rồi dần dần hàng chục người xông tới tranh giành Tống Vu Quân cho bảng được, đây là cách duy nhất để đám người tham lam đó hút một chút tiền tài và danh tiếng của Nghiêm gia và của Tống Vu Quân.
Cơ hội ngàn năm có được đâu dễ dàng bỏ qua.
Tống Hùng Anh đứng một bên quan sát tình hình đã nghe ngóng được toàn bộ cuộc đàm thoại của đám người bọn họ.
Ông ta không thể ngờ đứa con vô dụng của ông ta lại kết thân được với Nghiêm Hạo Nhiên, đây quả là một điều hết sức tưởng tượng, đã vậy còn lấy được vài hợp đồng làm ăn với Nghiêm gia nữa chứ, nếu mang về Tổng thị thì ông ta lời to rồi.
Hít một hơi thật sâu, ông ta nói lớn giữa đám đông.
“Các ông vây xung quanh con trai của tôi như vậy không sợ thăng bá chất ngạt hay sao?”
Câu nói dõng dạc rõ ràng của Tống Hùng Anh như thỏi kim nam châm thu hút sự chú ý của bọn họ.
Đám người tham lam đó khựng lại một chút xong rồi nhìn Tống Hùng Anh, chốc lại quay sang nhìn Tống Vu Quân.
Hành động đó lặp đi lặp lại nhiều lần tới mức chóng cả mặt thì bọn họ mới chịu dừng lại.
Đúng là có nét giống giống, ra là giống Tống Hùng Anh.
Nhưng mà khoan đã, có điều gì không hợp lý ở đây.
Trương Phi Tinh đứng bên cạnh ngờ vực lên tiếng tra hỏi Tống Hùng Anh.
“Theo tôi được biết Tống tổng đây chỉ có duy nhất một người con gái là Tống tiểu thư, sao bây giờ lại có thêm một người con nữa?”
Câu hỏi này của Trương Phi Tinh đã nói lên tiếng lòng của đám người ở đây.
Ai cũng ngờ vực nhìn chằm chằm về Tống Hùng Anh khiến cho ông ta có chút bối rối.
Tống Hùng Anh không biết phải làm thế nào mới đúng.
Nếu thừa nhận ông ta sẽ có được món hời từ việc hợp tác với Nghiêm gia, còn nếu không sẽ đánh mất cơ hội ngàn năm có một như thế này.
Bây giờ phải làm như thế nào mới hợp tình hợp lý đây? Nghiêm Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt do dự của Tống Hùng Anh sau đó quay sang nhìn Tống Vu Quân bằng cặp mắt thích thú.
Ra là vậy, Tống Vu Quân đúng là một tên đáo để.
Thay vì nói bản thân là