“Lý do gì mà ông vẫn giữ bí mật về Tống Vu Quân cho tới bây giờ?”
“Có vẻ như lúc nãy ông không vui khi thấy con trai mình xuất hiện ở đây”
“Liệu có bí mật gì khiến ông khư khư không công bố người con trai này cho mọi người đều biết không?”
Tống Hùng Anh bị choáng ngợp bởi sự tấn công khủng khiếp của dư luận, ông ta đang cố gắng nghĩ ra lý lo hợp tình hợp lý nhất để trả lời trước công chúng, về phía Tống Vu Quân thì hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lo lắng của Tống Hùng Anh, gương mặt điển trai không tì vết vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm trước báo chí.
Gương mặt hoàn hảo giống như một bức tượng được thợ giỏi điêu khắc rất tỉ mỉ và công phu.
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi của từng người.
Thứ nhất lý do tôi muốn giữ bí mật vì tôi tôn trọng con trai của mình.
Trước giờ Tống Vu Quân không muốn xuất hiện trước truyền thông và báo chỉ, với cương vị là một người cha tôi phải tôn trọng quyết định của con trai mình.
Thứ hai, tại sao tôi lại không vui khi thấy con trai của mình xuất hiện ở đây? Các vị có nhầm lẫn gì không?
Đối với câu hỏi thứ ba thì tôi chắc câu trả lời đã được nói ở phía trên rồi”
Tống Hùng Anh đúng là một con cáo già có thể đổi trắng thay đen bất cứ lúc nào, gì mà tôn trọng con trai của mình cơ chứ? Toàn đặt điều dối trá.
Chưa dừng lại ở đó, một phóng viên khác liều mình đặt câu hỏi này với Tống Hùng Anh, một câu hỏi mà không ai ngờ tới nhất, người đó hỏi.
“Theo như một thông tin cho biết Tống đại thiếu gia không phải con ruột của ngài và vị phụ nhân quá cố.
Điều này có thực sự đúng hay không?”
Nghe tới đây Tống Hùng Anh biến sắc trong giây lát, là ai? Ai dám lộ thông tin này ra ngoài? Tuy có chút bất ngờ nhưng lão ta rất nhanh đã lấy lại bình tình, hãng giọng một cái Tống Hùng Anh lên tiếng hỏi ngược lại.
“Cậu lấy thông tin hoang đường đó ở đâu ra? Và cậu là phóng viên của báo nào?”
Một câu nói sặc mùi