Nhưng có lẽ, mọi chuyện không đi theo hướng mà bà ta mong muốn.
Càng đánh Hàn Nhi càng im lặng không nói nên lời, mặc cho có rách da thịt chảy máu, gò má ửng đỏ lên vì đau cũng nhất định không nói là không nói.
“Còn không mau nói? Mày cho rằng có cậu chủ chống lưng là muốn leo lên đầu lão ngồi hay sao? Có nói không thì bảo?”
Vừa nói vừa ra lệnh cho đám người ghì chặt Hàn Nhi lên ghế gỗ, sau đó dùng một thanh gỗ dài mà đánh lên người cô.
Thanh gỗ vừa to vừa sần sùi, đánh xuống phát nào là đau điếng phát đó.
Hàn Nhi có thể tưởng tượng được hình ảnh mông của mình bị cây gỗ đánh cho trây da rách thịt.
Mỗi cú đánh là một lần rên la đau đớn của cô.
“Mày không nói tao đánh chết mày.
Hôm nay không có cậu chủ ở đây xem ai có thể cứu mày ra khỏi đây được”
Nói xong bà ta xoay người rời đi, trước khi đi khỏi cũng không quên canh dặn đám người một câu, giọng nói già nua nhưng không hê nhân nhượng một chút nào, bà ta nói: “Đánh tới khi nào nó nói thì ngưng.
”
Hàn Nhi đau đớn nằm chịu trận.
Cô đau lắm chứ, đau như chết đi sống lại vậy.
Quản gia già cũng thật là đáo để bà ta lựa dịp Tống Vu Quân vừa ra khỏi nhà đã cho người bắt sống Hàn Nhi đem đến đây.
Hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má, Hàn Nhi biết phải nói điều gì? Mọi chuyện cô biết cô đều đã nói rồi nhưng bọn họ không ai chịu tin.
Bây giờ còn bắt cô nói điều gì nữa? Đám người Tổng gia này có còn lương tâm hay không? Thứ chất lỏng màu đỏ dần dần thấm qua từng thớ vải mỏng manh, cho tới khi Hàn Nhi ngất xỉu vì mất sức đám người kia mới dừng tay.
Bọn họ chạy tới lay lay Hàn Nhi xem còn thở hay không, nếu lỡ mà đánh chết người thì bọn họ mắc tội tày trời rồi.
Tên còn lại vội vàng chạy tới báo cho quản gia già.
Mồ hôi trên người hắn túa ra như