“Sao lại bỏ thuốc? Không phải mỗi khi có chuyện buôn hoặc là áp lực bao quanh cậu sẽ đều hút một điếu à? Riết rồi cũng thành thói quen làm sao mà bỏ được?”
Nghe Hạo Nhiên nói, Tống Vu Quân trầm mặc trong giây lát.
Đúng là như vậy thật.
Thuốc và rượu đã là hai thứ không thể thiếu trong cuộc đời của Tống Vu Quân từ cái đêm định mệnh cách đây hai năm.
Nhưng lạ lùng thay, mỗi khi Tống Vu Quân muốn hít một hơi thuốc thì gương mặt cau có hôm ấy của Hàn Nhi lại hiện lên trong tiềm thức của anh.
Điều này khiến cho Tống Vu Quân không còn hứng thú với thuốc lá nữa.
“Tôi đã tìm được thứ khác có tác dụng rũ bỏ buồn phiền còn tốt cho sức khỏe hơn cả thuốc lá”
“Loại đó là gì?”
Nghiêm Hạo Nhiên không khỏi tò mò trước câu nói của Tống Vu Quân, làm gì có thứ nào giải tỏa tốt mà còn tiện lợi hơn thuốc lá? Nếu có thì chắc chắn Nghiêm Hạo Nhiên sẽ là người đầu tiên sử dụng.
Cơ mà khoan đã, không lẽ…
Nghĩ tới đây Nghiêm Hạo Nhiên ngay lập tức nhìn Tống Vu Quân bằng ánh mắt dè chừng.
Anh chàng vội vã trách mắng Tống Vu Quân.
“Đừng có nói với tôi là cậu chơi mai thúy đó nhá? Cái loại đó không có bổ béo gì đâu mà đụng vào, chớ có dại.
Cậu mà đụng vào là tôi từ cậu luôn đó.
”
Tuy là con nhà quyền lực ăn chơi vô độ nhưng chưa bao giờ Nghiêm Hạo Nhiên đụng vô thứ đồ chơi chết người đó.
Đời người ngắn ngủi lắm, hãy sống và làm việc có ích đó là châm ngôn của Nghiêm Hạo Nhiên.
Nếu đúng là Tống Vu Quân có sử dụng thì anh ta không ngại đá bay con người này ra ngoài đâu.
Tống Vu Quân không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại có thể làm bạn với loại người cà chớn như Nghiêm Hạo Nhiên được.
Bề ngoài thì lạnh lùng sắt đá nhưng ai có thể ngờ tính tình thật sự của cậu ta là như thế nào? Đường gân xanh trên trán của Tống Vu Quân thi nhau nổi hết lên trên trán.
Anh khó chịu lên tiếng.
“Cậu không thể nghiêm túc được một chút nào sao? Nếu để bên ngoài biết được cậu chủ Nghiêm gia cao ngạo