Cô ngồi yên lặng ở đó nhẹ nhàng lấy trứng gà lăn qua lại trên chân, nhằm làm giảm sự bầm tím của vết đánh vừa rồi.
Khuôn mặt buồn bã như người mất hồn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về một hướng xa xăm không thể xác định.
“Cô ngồi trầm ngâm cũng hơi lâu rồi đấy, muốn ăn chút gì lót dạ không?” Hoàng Sơn từ đâu xuất hiện kéo Hàn Nhi trở lại thực tại, cô gái nhỏ hơi giật mình một chút, sau đó mới hoàn hồn nhìn vào Hoàng Sơn, đôi mắt to tròn cũng dần dần có tiêu cự trở lại.
Hàn Nhi thở dài một cái, sau đó mới từ từ lên tiếng.
“Sao anh biết bụng của tôi đang đánh trống rầm rầm hay thế, cảm ơn anh nhé” Hàn Nhi đưa tay nhận lấy vài bịch bánh và sữa của Hoàng Sơn rồi ôm chúng vào bụng như báu vật, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để Hàn Nhi cảm nhận được sự ấm áp từ người khác giới.
Cô vội vàng bỏ miếng vải bọc trứng xuống đất rồi từ từ bóc bánh cho vào miệng nhai chóp chép.
Hai mắt vô thức híp lại vì thích thú.
Hoàng Sơn không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Hàn Nhi, đặt chân của cô lên người mình rồi cảm trứng thay cô tiếp tục lăn qua lại.
Điều này khiến cho Hàn Nhi có chút bất ngờ, cô định rút chân về phía sau thì Hoàng Sơn nhanh tay giữ chặt lại, vẻ mặt tràn đầy sự ân hận.
Giọng nói nhỏ nhẹ trầm ấm của người đàn ông vang lên.
“Xin lỗi! Tôi không nghĩ hậu quả lại nặng nề như vậy” Anh chàng nhẹ nhàng chườm nóng vết bầm tím đang ngày một hiện rõ lên trên đôi chân trắng ngần của cô gái nhỏ, nếu bản thân anh là người bị như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi mà bỏ trốn khỏi ngôi nhà này rồi.
Nhưng Hàn Nhi lại cắn răng chịu đựng ở lại đây.
Không hiểu nổi cô gái này đang suy nghĩ gì nữa.
Hàn Nhi không có ý trách móc Hoàng Sơn, dù gì cũng là thân phận người ở trong nhà thì phải tuân theo lệnh của chủ hoặc chí ít là quản gia.
Chỉ có điều, hành động ân cần bây giờ của Hoàng Sơn khiến cho cô có chút ngượng ngùng không quen.
“Anh không cần phải làm như vậy, tôi không có trách móc gì anh cả.
Anh đang làm tôi xấu hổ đó”
“Không sao, cô cứ để cho tôi làm,