“Nếu như cô cảm thấy không tiện thì cũng không sao, tôi sẽ không ép buộc.
” Từ đầu tới giờ chỉ có một mình Hoàng Sơn liên tục nói không ngừng nghỉ để phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt của hai người, còn Hàn Nhi vẫn tiếp tục yên lặng ăn bánh, thỉnh thoảng chỉ gật đầu đồng ý rồi cười mỉm cho qua chuyện.
“Xin lỗi vì hành động quá khích đêm hôm qua, bởi nó cũng là quá khứ điên rồ mà tôi không bao giờ muốn nhắc lại.
Xin lỗi vì đã làm cho cô sợ” Nghe tới đây Hàn Nhi mới kịp hiểu lý do tại sao Hoàng Sơn lại đến đây chuộc lỗi một cách chân thành như thể, đúng là đêm qua cô bị dọa cho sợ chết khiếp, còn tưởng bản thân đang bị tra tấn tinh thần nữa cơ.
Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu, cho nên cũng không còn để bụng chuyện đó nữa.
“Không sao! Nếu như anh đã muốn quên đi thì đừng nhắc, dù có tò mò đấy nhưng thấy anh như vậy tôi cũng không dám hỏi” Hàn Nhi chỉ vừa bước vào ngôi nhà này nên còn nhiều bỡ ngỡ, lại còn không biết hỏi ai cho nên cũng chỉ ậm ừ cho qua, ai có lòng tốt dạy bảo thì cô sẽ nghe, nhưng suy cho cùng từ trước tới giờ chỉ toàn những người đè đầu cưỡi cổ ăn hiếp cô mà thôi.
Hoàng Sơn cũng nhìn thấy bộ dạng cam chịu của Hàn Nhi mà trong lòng không thể không cảm thấy thương xót, thôi thì cố gắng quên đi bóng ma quá khứ để kể cho Hàn Nhi biết nguồn gốc của sự thật.
Hoàng Sơn phải dũng cảm đối diện với bóng ma tâm lý nếu không sẽ bị nó theo đuổi suốt cuộc đời.
“Thôi được rồi, tôi sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện, tôi cũng hy vọng cô sẽ không bị dọa cho chết khiếp vì quá khứ của Tống Vu Quân” Nghe tới đây Hàn Nhi mới chịu tập chung vào câu nói của Hoàng Sơn một chút.
Cho dù cò có đang bài xích không muốn gặp Tống Vu Quân, nhưng tốt hơn hết là vẫn nên hiểu đầu đuôi câu chuyện là như thế nào.
Thở dài một cái, Hoàng Sơn bắt đầu kể.
“Mọi chuyện cũng không hoàn toàn là do lỗi của cậu chủ, mà phần lớn là do bản tính hung hăng kiêu ngạo của Hiên Dự mới dẫn ra cớ sự như vậy” “Thật ư? Không phải đêm qua anh nói giống như Tống Vu Quân là một tên cầm thú giết người tàn bạo à?” “Trong mắt của tôi tại thời điểm đó thì đúng là như vậy, nhưng nếu nghiêm túc suy xét từ hai khía cạnh thì lại khác.
Lúc cậu chủ vừa bước vào Tống gia thì không khác nào một tên khổ rách áo ôm, có người còn lầm tưởng cậu chủ là người ở bởi vì ông chủ không cho cậu một danh phận rõ ràng.
” Hàn