“Hiên Dự đã xúc phạm mẹ của cậu chủ.
Điều này khiến cho cậu chủ mất kiểm soát lao tới giết chết Hiên Dự chỉ trong vòng vài nốt nhạc.
”
“Chỉ trong vòng vài nốt nhạc? Anh có đùa không đấy?” Hàn Nhi ngạc nhiên la lớn, sau đó phát hiện âm thanh phát ra hơi to nên mau chóng đưa tay lên miệng che đi biểu hiện quá khích của mình.
Trước đây cô chưa từng nghe tới việc giết chết một người trong một khoảng thời gian ngắn, đây vốn dĩ là một câu nói đùa đúng không? “Sao? Cô ngạc nhiên lắm đúng không? Chính tôi cũng không dám tin vào mắt của mình, ánh mắt của cậu chủ lúc đó rất khác thường.
Không còn vẻ nhu nhược yếu đuổi mà thay vào đó là sự khát máu, đôi mắt như điên dại giống như một tên cuồng sát.
Nếu không có quản gia già ra tay ngăn cản thì không biết cậu ta còn mất kiểm soát tới mức nào”
Nghe tới đây Hàn Nhi liên ngây người, bánh và sữa trên tay bỗng nhiên rơi lộp bộp xuống đất lúc nào không hay.
Thì ra con người của Tống Vu Quân là vậy, có thể biến thành một người ôn nhu quan tâm chăm sóc cô, nhưng cũng có thể trở thành một con quái thú trong giây lát.
Hoàng Sơn chỉ im lặng nhìn biểu cảm trên gương mặt của Hàn Nhi, anh cũng không lấy làm lạ cho lắm.
Ai khi vừa nghe kể cũng sẽ có chung một cảm xúc như Hàn Nhi mà thôi.
Lý do anh muốn Hàn Nhi phải dè chừng Tống Vu Quân vì anh ta có thế cảm nhận được sự dịu dàng mà Tống Vu Quân dành cho cô không phải là trò đùa.
Hàn Nhi ngồi trầm ngâm một lúc lâu, hai mắt không có tiêu cự nhìn về một khoảng không xác định, cũng không thèm để ý tới Hoàng Sơn đang ngồi cạnh đang nhìn mình bằng cặp mắt quái gở đến nhường nào.
Trong đầu cô bây giờ đang suy nghĩ về Tống Vu Quân, không biết phải cư xử như thế vào với anh cho hợp lý nữa.
Tuy biết rằng anh không cố tình, nhưng xét cho cùng cũng là một mạng người.
Không thể chắc chắn rằng cô sẽ còn có thể vui vẻ trò chuyện với Tống Vu Quân như xưa.
“Quay trở về làm việc thôi, nhìn chân của cô có lẽ vẫn chưa đi được đâu, leo lên lưng tôi cõng.
” Hoàng Sơn vừa nói vừa là ngôi xuống đưa lưng về phía Hàn Nhi ý muốn cô mau chóng leo lên lưng mình nhưng Hàn Nhi vội từ chối rồi đứng lên đi một mạch, cô nói.
“Không sao! Tôi tự mình đi được” Vừa bước đi được vài bước hai chân của Hàn Nhi run lẩy bẩy loạng choạng té nhào xuống, một tay ôm trọn đất mẹ