Nhận thấy không thể nào trốn tránh khỏi trách nhiệm tày trời này được.
Vi Vi liên cố gắng lấy hết can đảm rồi nói lớn.
“Em nói em nói, cô chủ tha cho em đi mà”
Câu nói yếu ớt thốt lên như chẳng còn chút sức lực gì cả.
Vi Vi bây giờ không còn cách nào khác đành phải khai thật, nếu không chắc chắn Tống Mỹ Nhân sẽ hành hạ cô ta lên bờ xuống ruộng mất thôi.
“Nói!”
Tống Mỹ Nhân giữ lại chút kiên nhẫn cuối cùng ngồi nghe lời giải thích trên môi của Vi Vi, nhìn dáng vẻ sợ sệt của Vi Vi run lên như con chó hoang khiển cho tâm trạng của Tống Mỹ Nhân không tốt lên một chút nào.
Vốn dĩ nghĩ rằng bản thân đang ra mặt dạy dỗ lại đám gia nhân xấc xược, bây giờ lại lòi ra chuyện gian dối của Vi Vi, hỏi sao Tống Mỹ Nhân không bực tức cho được? Vi Vi gắng gượng ngồi dậy, tự dang hai ôm lấy cùi trỏ như tự trấn an bản thân.
Ả ta nhìn thấy sắc mặt của Tống Mỹ Nhân hiện giờ cực kì tệ, liếc qua phía đối diện lại đối mặt với ánh mắt sắc như dao găm của Hoàng Sơn đang chĩa về phía mình.
Vi Vi nuốt nước bọt một cái rồi dè dặt lên tiếng.
“Thật ra…thật ra…”
Lời nói ấp úng không nói thành lời, thái độ lén lút không dám ngẩng đầu lên càng khiến cho Tống Mỹ Nhân điên tiết hơn.
Cô ta bước từng bước tới chỗ Vi Vi, dùng đôi chân nõn nà đạp thẳng vào ống khuyển của ả khiến cho ả gào thét lên vì đau.
Tống Mỹ Nhân đang đi một đôi cao gót đế nhọn, điều này càng làm tăng sát thương lên người của Vi Vi.
“Em nói em nói…cô chủ…làm…làm ơn…tha cho em, em nói em nói.
”
Vi Vi vừa khóc vừa lắp bắp nói, nước mắt chảy thành hai hàng dọc rơi tôm tõm xuống đất, gương mặt của ả nhăn nhó vì đau, đôi môi dày như tảng thịt bò cũng mấp máy liên tục không