Nếu không thì vụ việc này làm sao có thể xảy đến được? Hừ lạnh một cái, anh quay sang nói chuyện với Tống Mỹ Nhân.
“Cô chủ nghe tin tức đó từ ai vậy? Đấy là một lời ngụy biện không chính xác chút nào.
”
Hoàng Sơn có chút bực mình đặt tay lên vai Hàn Nhi để an ủi cô, bờ vai gầy gò yếu đuối đang run lẩy bẩy lên từng hồi, sắc mặt cũng tái xanh đi vài phần.
Ánh mắt sợ hãi của cô lảo đảo liên tục.
Nhìn bộ dạng của Hàn Nhi như vầy ai mà không thương cho được? Tống Mỹ NHàn Nhin liếc qua bên Vi Vi, sau đó nắm cổ cô ta lôi tới trước mặt Hoàng Sơn để đối chất, dù gì thì ba mặt một lời vẫn hơn.
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Cô ta cần phải được biết ngay bây giờ.
Giọng nói đanh đá của Tống Mỹ Nhân vang lên, tay còn lại ghì chặt vào cổ của Vi Vi mà kéo cô ta tới.
“Nói! Điều mày nói đúng hay là Hoàng Sơn nói đúng.
Nếu không thành thật khai báo tao sẽ cắt lưỡi mày”
Ánh mắt giận dữ của Tống Mỹ Nhân long sòng sọc lên, chỉ nhìn một cái cũng khiến cho Vi Vi rét run vì sợ.
Bây giờ cô ta biết nói điều gì đây? Không lẽ khai thật ra mọi chuyện đều do bản thân cô ta bịa đặt ra?
Nếu vậy thì cô ta còn mặt mũi nào để sống ở đây nữa cơ chứ? “Em…
em không biết nói gì hết.
Cô chủ muốn em nói điều gì?”
Vi Vi cổ gắng giả lơ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta đem bộ mặt ngơ ngác nhìn Tống Mỹ Nhân sau đó liếc sang Hoàng Sơn, bắt gặp ánh mắt tràn đầy lửa giận của anh ta liên cúi đầu xuống đất không dám nhìn.
Đúng là có tật thì giật mình.
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nói hay không?”
“Em thật sự không biết gì hết”
Chát! Tiếng tát giòn tan phá vỡ không gian căng