Chương 294
Bác sĩ cũng đã nói, vào đúng thời điểm thì có thể nói tới một số vấn đề không quá ảnh hưởng tới Đường Hữu Thiện, như vậy có thể giúp cho trí nhớ trong quá khứ và hiện tại của ông ta dung hòa làm một.
Tâm trạng của Đường Hữu Thiện không tệ, ông ta không nhớ rõ mình đã ở trong phòng bệnh bao lâu, bây giờ xuất viện có thể ở cùng với con gái, mỗi ngày đi làm về là có thể nhìn thấy Hoa Nguyệt.
Nghĩ vậy, Đường Hữu Thiện đột nhiên nói “Hoắc Anh Tuấn, chúng ta thân quen như vậy, đến ngay cả cầu hôn ba cũng giúp con Nhưng mà bố vẫn luôn quên chưa hỏi con, Hoa Nguyệt đã gặp mặt gia đình con chưa?
Đám cưới sắp tố chức, không phải hai gia đình nên gặp mặt rồi bàn bạc thì sẽ tốt hơn sao?”
Hoäc Anh Tuấn không cảm xúc, đối với anh thì Hoäc Trình Viễn sống hay.
chết đều không liên quan đến anh, năm đó anh kết hôn với Đường Hoa Nguyệt cũng không hỏi ý kiến của ông ta.
Nhưng anh vẫn gật đầu, “Vâng, đợi buổi tối Đường Hoa Nguyệt về, con sẽ bàn bạc với cô ấy”
Xe chậm rãi dừng lại ở ngoài khu vườn nhỏ của biệt thự, Đường Hữu Thiện nhìn thấy kiến trúc sang trọng của biệt thự qua cửa xe thì hai mắt liền tỏa sáng.
“Bố, để con đỡ bố xuống xe, cẩn thận một chút!”
lòng thương
Lục Xuyên Mạn hôn mê một ngày sau mới tỉnh lại, khó khăn mở mắt ra, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại là đau đớn, toàn thân không chỗ nào là không đau.
‘Y tá đến thấy anh ta tỉnh lại liền gọi cho bác sĩ tới kiểm tra.
“Lục Xuyên Mạn, anh có nghe thấy tôi nói không?”
Lục Xuyên Mạn dùng hết sức lực gật đầu nhẹ, cổ họng ngập mùi máu tanh, khàn giọng nói với bác sĩ một câu: “Có thế!
Thấy Lục Xuyên Mạn có nói chuyện hơn nữa còn tỉnh táo, bác sĩ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức thương hại nhìn Lục Xuyên Mạn lắc đầu, cúi người cầm lấy tay của anh ta.
“Cậu Xuyên Mạn, chỉ sợ về sau cậu sẽ.
Nói đến đây, bác sĩ vô thức quay sang nhìn chân Lục Xuyên Mạn, “Tôi biết là kết quả này sẽ khiến cho cậu khó chấp nhận nhưng ít nhất cậu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi, xin cậu đừng đau thương! Hiện tại, y học vô cùng phát triển, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai cậu có thể hồi phục nguyên vẹn như cơ thể ban đầu!”
Xin đừng đau thương? Tại sao lại đau buồn?
Anh ta đơn giản chỉ bị những người kia…