Chương 367
Mục đích Đường Hàn Khiết đến đây không phải là cậu ta nên tất nhiên không nói nhiều với cậu ta làm gì. Anh nói chuyện với Đường Hữu Thiện một lúc rồi bỗng gọi “bố” một tiếng.
Đường Hữu Thiện thắc mắc: “Cháu mới gọi bác là gì cơ Hàn Khiết?”
Đường Hàn Khiết đã liên lạc rất nhiều với chuyên gia khoa não trước khi đến để xác nhận tình hình của bố, chuyên gia bảo: “Tạm thời cậu cứ xem như ông ấy đang bị hội chứng Alzheimer. Ông ấy chỉ muốn nhớ cái ông ấy muốn nhớ, nếu ông ấy không muốn nhớ những thứ khác vậy chứng tỏ trong não ông ấy không có những điều đó. Cậu có thể lặp đi lặp lại liên tục thông tin cậu muốn ông ấy biết, dần dà ông ấy sẽ có nhận thức mới về cậu” Và rồi Đường Hàn Khiết lại đánh bạo gọi thêm một tiếng “bố” nữa”
“Bác có một cậu con trai… Nó tên gì ấy nhỉ? À Khiết, Hàn Khiết… Đúng rồi nó tên Đường Hàn Khiết” Đường Hữu Thiện đưa mắt nhìn vào mặt Đường Hàn Khiết: “Cháu cũng họ Đường nhỉ? Không lẽ… Cháu là con trai bác?”
Ông gãi đầu khó hiểu: “Nhưng hình như nó không giống cậu. Hoa Nguyệt đâu rồi? Bác phải gọi con bé về hỏi” Đường Hàn Khiết cười yên tâm. Ai bảo bố chỉ nhớ mỗi cô con gái Hoa Nguyệt, bố vẫn nhớ tên của anh đấy thôi! Anh cũng gọi là thở phào nhẹ nhõm trước phản ứng của Đường Hữu Thiện. Bố không bài xích anh mà còn tự nhớ anh rồi.
Đường Hữu Thiện đã chấp nhận chuyện cậu trai trước mặt là con trai mình trông dễ như trở bàn tay, nhưng ngoài mặt vẫn hơi hoang mang: “À… Bảo sao mấy hôm trước con đến nhà mà bố lại thấy con rất quen.”
Hai bố con đang trò chuyện vui vẻ ở bên này, Hoắc Anh Tuấn bên kia đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Anh biết Đường Hàn Khiết rất chiều em gái, mình lại toàn đè đầu cưỡi cổ cậu †a bằng đủ cách, chắc chắn cậu ta không có ấn tượng tốt về mình do những chuyện trong quá khứ.
Hoắc Anh Tuấn nghĩ ngợi và rồi chạy ra cốp xe lấy trà bánh cao cấp định tặng, pha trà khẽ khàng cho Đường Hữu Thiện rồi bưng vào cho hai người họ Đường.
Đây là chuyện không bao giờ xảy ra ở Hoắc Anh Tuấn. Anh thấy hơi bị xấu hổ
“Trà này ngon lắm, con nhờ bạn mang về từ đúng nơi đấy thử uống xem… đi anh” Cái chữ anh cuối cùng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve có vẻ như phải đấu tranh ghê lắm mới nói được nhưng Đường Hàn Khiết chỉ nhìn thoáng qua chư sko nể mặt: “Ồ vậy à, cứ để đó đi tôi vẫn chưa khát” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng cười giả nai, đành phải ngồi im bên cạnh nghe hai bố con họ nói chiều, mình thì thỉnh thoảng chêm mấy câu.
Tai anh hơi đỏ rồi… Anh chưa làm chuyện này bao giờ và cũng không làm tốt.
Hoắc Anh Tuấn ngây người không biết mình làm những chuyện này để làm gì.
Đường Hoa Nguyệt đã thay đổi anh à?
Chứ không sao anh lại ngồi cùng với hai người không đoái hoài đến anh, mà còn phải hạ thấp lòng tự trọng ở trong không gian không dành cho anh này?
Nhưng Hoắc Anh Tuấn lại đặt tay lên ngực tự hỏi anh có thấy nhục vì phải làm những việc này chỉ để nhận được một chút thiện cảm nhỏ nhoi của Đường Hoa Nguyệt không? Hình như là không.
Hoắc Anh Tuấn ngây người một lúc mà Đường Hàn Khiết đã gọi tiếng bố.
“Bố ơi, con và Hoa Nguyệt đã bàn bạc với nhau. Chỗ này ở xa thành phố, chúng con đi làm cũng xa không tiện chăm sóc bố. Mà cái nhà này của Hoắc Anh Tuấn đơn sơ quá không hề có cả phòng ngủ khách nên hôm nay con đến là định đón bố đi đến khu nhà của con. Bố thấy sao ạ?” Đường Hữu Thiện ở đâu cũng được, một mình ông và giúp việc ở căn nhà này đợi con gái về hằng tuần nên tất nhiên không thích bằng ở nhà con trai.
Ông nheo mắt cười gật đầu: “Được, bố không có vấn đề gì hết. Nếu vội tế chúng ta dọn đồ luôn đi.
Hoắc Anh Tuấn?
Đường Hàn Khiết đến đón bố?
Định đón Đường Hữu Thiện mà còn bàn bạc với Đường Hoa Nguyệt rồi nhưng tại sao không có ai hỏi anh?
Hoắc Anh Tuấn định nói nhưng không nói được gì.