Chương 368
Đúng thế, trước đó anh cậy mình là người giám hộ duy nhất của Đường Hữu Thiện nên mới dám chuyển đến cạnh biệt thự Đường Hoa Nguyệt, nhưng con trai cả của Đường Hữu Thiện đã về.
Con trai thật thân hơn con rể giả mạo là anh đây, không phải chọn vì chẳng ai chọn anh cả.
Đường Hàn Khiết trở về và anh là đồ bỏ đi, không còn tác dụng gì với Đường Hoa Nguyệt.
Hoắc Anh Tuấn vô cùng bực bội: “Vội thế à? Em vẫn chưa nói chuyện với Đường Hoa Nguyệt nữa. Hay để em hỏi cô ấy rõ hơn đi đã… Bố có tuổi không tiện đi lại, ở tâng một nhà em nên ở đây vẫn hơn” Đường Hoa Nguyệt nhấc chén trà nhấp miệng: “Không cần đâu, Đường Hoa Nguyệt là em gái tôi, ý của tôi là ý của em ấy”
Nói rồi anh ấy nhìn Hoắc Anh Tuấn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng khiến anh cuống.
Cái đồ giả mạo con rể nhà họ Đường cậu làm gì có tư cách nói chuyện ở đây?
Thải Nhi cười ha ha như không bực chút nào. Anh ngả ra ghế nhìn Đường Hàn Khiết đưa Đường Hữu Thiện về phòng dọn đồ với nhau.
Hoắc Anh Tuấn bỗng nhớ đến câu anh hỏi Đường Hoa Nguyệt vào tối hôm anh phát điên, anh thấy mình như một trò hề.
Sao anh lại có suy nghĩ Đường Hoa Nguyệt sẽ tha thứ và chấp nhận anh chứ?
Đường Hoa Nguyệt bây giờ đã sự nghiệp thành công, có bao nhiêu người theo đuổi… Hoắc Anh Tuấn anh là một kẻ không giữ chữ tín, không có bất cứ phần thắng nào trong lòng Đường Hoa Nguyệt.
Anh chưa từng xuất hiện trong hoạch định tương lai của cô. Dù Đường Hoa Nguyệt đã sinh cho anh một trai một gái nhưng anh chỉ là một người ngoài không hề có bất cứ quan hệ nào với Đường Hoa Nguyệt.
Mấy năm trước Đường Hoa Nguyệt có giả chết cũng không muốn gặp lại anh, anh biết mà đau thấu tim gan.
Sau cùng Hoắc Anh Tuấn vẫn nhìn bố con họ Đường đi mà không giữ họ ở lại câu nào.
Căn nhà
Nguyệt một bức tường nhưng lại chẳng có lý do gì để gọi Đường Hoa Nguyệt sang.
Cửa nhà mở toang, Hoắc Anh Tuấn không cả buồn đóng cửa, cứ ngồi ngây người ở bậc tam cấp trước cửa.
Đường Hữu Thiện không mang bộ ấm chén đó đi.
Anh buồn chán châm thuốc ngồi nhìn nhà Đường Hoa Nguyệt. Anh bỗng thấy đất trời rộng lớn nhưng hình như anh chẳng có chốn nào để về.
Tâm mắt Hoắc Anh Tuấn mờ dần trong làn khói, bỗng nhiên có một cái dáng nhỏ con mặc đồ màu xanh lá đang di chuyển.
Anh tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi cái con người nhỏ bé lại gần hơn, rõ mặt hơn là trái tim Hoắc Anh Tuấn bỗng đập thịch. Đó là Cận Thành con trai anh!
Hoắc Anh Tuấn nhẫm điếu thuốc luống cuống đứng dậy lại gần bờ tường nhà Đường Hoa Nguyệt.
Bé hai cũng đã nhìn thấy cái bóng đen lù lù buồn chán đó, cậu cũng giật cả mình. Sao Hoắc Anh Tuấn lại ngồi đó như ma thế! Cậu ra ngoài đi mua đồ ăn thôi mà sao cũng gặp chú ấy thế này!
Cận Thành bu môi xinh giả vờ không nhìn thấy anh, cậu mút kẹo mút đi về nhà.
Hoắc Anh Tuấn vẫy tay gọi khẽ: “Cận Thành” Giọng nói khá yếu ớt mà cũng hơi mơ hồ, bé hơi hơi bực hỏi lại theo bản năng: “Gì đó?”
Thấy con trai để ý anh, cuối cùng Hoắc Anh Tuấn cười đứng ở sân nhà mình vẫy tay với con: “Có muốn qua… ngồi với bố một lúc không? Mấy ngày không gặp con, khó lắm mới gặp được con ở đây. Con đừng nói cho mẹ biết, bố sẽ không nói cho mẹ con biết đâu” C
Cận Thành định mặc kệ chú ấy nhưng nhớ đến bé lớn ở trong nhà dạo này rất hay làm cậu bực là cậu đã đổi ý.