Chương 396
Đường Hoa Nguyệt mở nhiệt độ trong xe lên tối đa, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy lái xe là một việc rất khó khăn, cô nghe thấy tiếng thở càng ngày càng yếu ớt của Hoắc Anh Tuấn ở phía sau, trái tim như thắt lại, hét lớn tên của anh lên, gần như là hét đến mất tiếng.
Hoắc Anh Tuấn giống như bị cô làm cho tỉnh lại, đầu hơi khẽ nhúc nhích di chuyển, sau đó khó khăn mở mắt: “Anh đang…” Đường Hoa Nguyệt cố nén nước mắt: “Anh kiên trì ráng chịu đựng một chút, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi!
Hoäc Anh Tuấn, anh nhất định không được ngủ!” Nhưng mà ông trời thường không chiều theo ý muốn con người, ngay lúc đang ở tại nơi đi tới bệnh viện gần nhất chỉ cách thành phố ba cây số, gặp một đoạn đường dốc cao hơn.
Lốp xe liên tục trượt tại chỗ, động cơ xe cũng phát ra âm thanh “rừm rừm” nặng nề, nhưng chiếc xe lại đứng yên không chịu di chuyển, không có cách nào để vượt qua được con dốc này.
Đường Hoa Nguyệt gấp đến mức lo lắng căn chặt môi, giống như nổi điên đập liên tục lên tay lái, tiếng còi ô tô phát ra âm thanh chói tai.
Nhưng xung quanh hoang tàn vắng vẻ, chỉ có một khoảng không yên lặng, bầu trời âm u tối tắm như báo trước một kết cục không mấy tốt đẹp.
Ngay lúc này Hoắc Anh Tuấn vẫn còn có tinh thần nói đùa, anh yếu ớt mở miệng nói: “Anh đã nói với em rồi, phải thay lốp xe đi tuyết ngay thôi… em nghe lời anh một lần đi… nếu như sau này, vẫn còn có cơ hội”
Đường Hoa Nguyệt bị những lời này của anh ép chảy ra hai hàng nước mắt, cô hạ quyết tâm mở khóa xe, đi tới chỗ ngồi phía sau nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh ở đây chờ tôi, tôi đi xem xung quanh có chiếc xe nào khác cho thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường hay không! Trước khi tôi trở về, anh nhất định phải luôn giữ cho mình tỉnh táo, anh có nghe không! Nếu không khi trở về tôi lập tức cách chức, cắt lương của anh, không bao giờ cho
Hoắc Anh Tuấn cười khổ khẽ gật đầu: “Tuân lệnh” Lúc này Đường Hoa Nguyệt mới thở một hơi nặng nhọc chạy đi thật xa.
Nhưng tất cả đều vô ích thôi, hai chân của cô đi lại trong đống tuyết cũng đã lạnh đến không còn cảm giác, mà cô vẫn không leo đến con dốc bên kia, càng đừng nói tới chuyện gặp được một người tử tế cho họ đi nhờ một đoạn đường.
Không còn cách nào khác, Đường Hoa Nguyệt chỉ có thể mệt mỏi mà đi bộ quay trở về xe.
Nhưng Hoäc Anh Tuấn vừa rồi mới còn đang nghe lời đồng ý với cô, giờ phút này đã nặng nề rơi vào cơn mê man.
Đường Hoa Nguyệt lại một lần chui vào xe ngồi lên trên ghế lái, muốn thử lại lần nữa, chỉ cần có thể leo lên hết con dốc phía trước, rất nhanh có thể đến bệnh viện..
Qua không biết bao nhiêu lần nổ máy, tia hi vọng cuối cùng trong mắt của Đường Hoa Nguyệt đã hoàn toàn dập tắt.
Cô bắt đầu oán hận chính mình.
Nếu như không phải cô nhất quyết muốn đi cứu đứa bé kia, Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ không tới cứu cô, cũng sẽ không bị gặp tai họa như vậy!
Nếu như không phải cô không kiên trì đợi xe cứu thương 115 đến, nói không chừng lúc này Hoắc Anh Tuấn đã được đưa vào bên trong phòng cấp cứu!
Đều tại cô, tất cả đều do cô mà ra! Cô thực sự rất ngu ngốc, còn luôn tự cho mình là đúng!
Nhưng cô thật sự không thể trơ mắt nhìn đứa bé kia bị thương, cậu bé vẫn còn nhỏ như vậy…
Xe đã đậu ở giữa trời tuyết quá lâu, cho dù có được cơn gió ấm thổi vào, qua một lúc sau, cũng chỉ có thể cảm nhận cái lạnh đang dần dần tăng lên.
Trái tim Đường Hoa Nguyệt cũng như rơi vào hầm băng, cơn đau đớn khó chịu làm cho ngực thêm ngột ngạt.