Dương Tư Noãn nhìn theo ngón tay Di Hồng chỉ, ba chữ “Octavia Land” to đùng dài khoảng bảy tám thước, cách mặt đất khoảng hai mét, cái này có thể lau chùi thế nào đây ! “Chị Hà, cao như vậy thì làm sao mà chùi được chứ ?” Dương Tư Noãn đã lau nhiều thủy tinh như vậy, thật sự có chút mệt mỏi, bây giờ nhìn tấm biển cao lớn như vậy khiến trong lòng cô có chút chán nản. Di Hồng nhìn xem thì cũng nghĩ vậy, không có công cụ hỗ trợ thì không được. Cô ta nghĩ nghĩ rồi nói với Dương Tư noãn “Đi theo tôi” Nói xong liền đi về phía cầu thang, Dương Tư Noãn đành phải đi theo phía sau. Di Hồng đưa Dương Tư Noãn đến chỗ bảo trì mượn một cái thang, nhưng mà cái thang này có vẻ không xong, người ở chỗ bảo trì nhắc nhở hai cô phải chú ý an toàn. Trong lòng Dương Tư Noãn cả kinh, vội hỏi có thể mượn những thứ khác ngoài cái thang này không, người ở chỗ bảo trì vô cùng xin lỗi nói : những thứ khác đều đang sử dụng. “Đi thôi, có còn hơn không, chút nữa cô chú ý một chút là được” Di Hồng đứng nói chuyện thì không đau thắt lưng, nếu để cho cô ta thử dùng xem cô ta có còn nói như vậy được không ? Dương Tư Noãn và Di Hồng kiên trì đem thang nhỏ đi vào trong cửa hàng của mình. Trước tiên Dương Tư Noãn đem thang dựng lên, lấy tay lắc lắc, quả nhiên có chút lắc lư. Vốn là Dương Tư Noãn có sợ độ cao một chút, hiện tại cái thang lại có vấn đề, trong lòng cô lại càng không an tâm, nhưng vì tính mạng của mình, đành phải mặt dày mày dạn nhìn về phía Di Hồng “Chị Hà, có thể phiền chị vịn cái thang giúp tôi không ?” “Loại thang này có tư thế rất ổn định rồi, căn bản không cần người vịn, có lắc lư một chút thôi không sao hết” Di Hồng không nhanh không chậm nói, nhìn thái độ của cô ta thì căn bản là không có ý định vịn rồi. “Nhưng mà, nếu như tôi có ngã xuống thì chính là tai nạn lao động rồi, như vậy công ty sẽ tổn thất tiền thuốc men, mà chị là người phụ trách…” Dương Tư Noãn nhìn Di Hồng, nói nhẹ như mưa phùn, trên mặt không có thái độ gì đặc biệt. “Cô…” Di Hồng cứng lại, đang muốn nổi giận thì nghĩ lại, nếu để cho cấp trên trong công ty biết gì mượn việc công trả thù riêng thì sẽ rất phiền toái. “Được rồi, nhanh lên đi, phiền phức quá” Trong lòng Di Hồng nhận thua nhưng miệng thì không nhận thua. “Cảm ơn chị Hà” Dương Tư Noãn cầm lấy khăn lau, leo lên cái thang, cẩn thận lau biển hiệu. Dương Tư Noãn đưa tay lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt vô tình liếc qua bốn phía, đột nhiên khẽ giật mình, NND, đồ dê gái, trong lòng Dương Tư Noãn thầm mắng một tiếng. Liễu Diễm Diễm kéo cánh tay Mộ Minh Hiên đi tới hướng bên này, không biết Mộ Minh Hiên nói gì đó bên tai Liễu Diễm Diễm mà Liễu Diễm Diễm lại dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn thoáng qua Mộ Minh Hiên, sau đó che miệng cười khẽ. Mẹ nó, giả bộ thục nữ cơ đấy ! Di Hồng phát hiện Dương Tư Noãn đang dừng lại động tác, chuẩn bị tức giận thì cô ta nhìn theo hướng nhìn của Dương Tư Noãn, lập tức trên mặt hiện ra thái độ mê trai đẹp. Oa, Mộ Minh Hiên, Mộ tổng tài, thật sự rất đẹp trai a, nhưng mà cô ả bên cạnh không xứng với anh ấy, không xinh đẹp bằng mình, nếu như mình được đứng bên cạnh anh ấy… Đột nhiên Mộ Minh Hiên ngẩng đầu, vừa vặn giao mắt với tầm nhìn của Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn thấy Mộ Minh Hiên đã phát hiện ra cô thì trong lòng hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại lau chùi. Oa ha ha, bi kịch đã xảy ra. Lúc Dương Tư Noãn quay đầu đã dùng sức mạnh nên cái thang có vấn đề này lay động rồi ngã, mà Dương Tư Noãn cũng ngã theo. Mẹ nó, anh ta đúng là sao chổi, mỗi lần mình nhìn thấy anh ta đều gặp xui xẻo, lúc Dương Tư Noãn ngã xuống trong nháy mắt cô suy nghĩ rất cẩn thận về đạo