Hai cô vội vàng điều chỉnh lại trạng thái nhìn về phía chiến trường, lập tức hai cái cằm của hai người rớt xuống mặt đất, bị người qua đường Giáp và người qua đường Ất đạp dưới chân mang đi, nhưng mà hai cô gái đang thất thần không phát hiện ra. Bàn tay của Dương Tư Noãn đang nằm trên mặt Mộ Minh Hiên. Dương Tư Noãn lại đánh Mộ Minh Hiên một bạt tai, một cái tát rất vang dội. Mộ Minh Hiên bị đau nên miệng buông lỏng, Dương Tư Noãn cực kỳ nhanh nhẹn nhảy lên từ trên người Mộ Minh Hiên, cúi đầu, khuôn mặt đỏ như tôm luộc, lúc này cô hận không thể tìm được một cái động mà chui xuống. Hừ, tuy anh đã cứu tôi hai lần, tôi còn làm bẩn áo của anh, nhưng anh không thể vì vậy mà ăn hiếp tôi nha ! Nghĩ như vậy, trong lòng lại thấy tủi thân, con mắt bị bịt kín một tầng sương mù, nhưng cô cố gắng khống chế được, không để cho nước mắt rơi xuống. Mộ Minh Hiên không nhanh không chậm đứng lên, lấy tay vuốt bên mặt bị đánh, trên mặt còn in mờ mờ dấu năm ngón tay. Mộ Minh Hiên cười như không cười nhìn Dương Tư Noãn, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, nhưng mà Dương Tư Noãn lại không phát hiện ra. Ta hôn em em lại không vui. Không phải có rất nhiều cô gái nằm mơ cũng muốn cùng ta phát sinh quan hệ đó sao ? Vì cái gì àm cô gái trước mắt này lại không như vậy, vì cái gì mà chính mình vừa nhìn thấy cô gái này luôn có cảm giác thân thiết khó hiểu, rất muốn gần gũi với cô ? Liễu Diễm Diễm phục hồi lại tinh thần, lúc này cô ta đã nhìn rõ Dương Tư Noãn là cái cô đã gặp lần trước ở khách sạn Hennessy, cô ta hung dữ trừng mắt liếc Dương Tư Noãn, đồng thời trong lòng lại vui sướng khi có người gặp họa. Hừ, cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ lại dám đánh tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên, đúng là ăn gam hùm tim báo rồi, không muốn sống nữa a. Anh ấy hôn cô là xem trọng cô, là phúc phận của cô, đúng là cái đồ không biết trời cao đất rộng, đợi lát nữa có chuyện tốt cho cô xem. Liễu Diễm Diễm đắc ý đến gần Mộ Minh Hiên, dính vào một bên người Mộ Minh Hiên, duyên dáng gọi to một tiếng “Minh Hiên” Lại cố ý nói “Không nên tức giận nha” Nhưng trong lòng thì đang chờ xem kịch vui. Mộ Minh Hiên rất tự nhiên đẩy Liễu Diễm Diễm ra, chậm rãi đi về phía Dương Tư Noãn. Di Hồng vốn là vâng lệnh gì La Bình làm khó xử Dương Tư Noãn, nhưng lúc này cũng lo lắng thay cho Dương Tư Noãn. Tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên muốn tùy tiện làm gì lại không thể được sao, không chỉ nói anh ta hôn cô, mà ngay cả anh ta muốn cô trên giường thì cô cũng không thể nói lại một chữ nha. Nhưng mà, khả năng cũng không có ai nói chữ không. Nghĩ đi, Mộ Minh Hiên là một trong mười kim cương vương lão ngũ của thế giới, là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu cô gái, là đối tượng lý tưởng trong lòng của biết bao nhiêu tiểu thư con nhà quan chức, thiên kim tiểu thư nhà giàu. Nếu chuyện này xảy ra trên bất kỳ một ngươi phụ nữ nào thì hẳn là cô đó sẽ mừng rỡ như điên. Thật nghĩ không ra vì sao cô bé này lại trái ngược, bộ dạng phải chịu ủy khuất vô cùng. Di Hồng lắc đầu thở dài, không nghĩ ra, chính cô tự cầu phúc cho mình đi. Dương Tư Noãn cúi đầu, đột nhiên cảm nhận được một sức ép mạnh mẽ đang đi tới phía cô, khiến lòng cô co rút lại một chút, nhưng đồng thời nhịn không được đứng thẳng lưng lên, kiên định ngẩng đầu nhìn về phía sức ép kia, bụng nghĩ thầm : chẳng lẽ còn sợ anh sao, không có thiên lý nha. Mộ Minh Hiên đứng trước mặt Dương Tư Noãn, bình tĩnh nhìn cô, Dương Tư Noãn phát hiện trong con mắt của Mộ Minh Hiên có ánh lên lửa giận. Tuy nhiên trong lòng Dương Tư Noãn nghĩ không cần phải sợ Mộ Minh Hiên, có thể anh ta thật sự đứng trước mặt cô, thế nên cô không khỏi lui về sau mấy bước, con mắt lại nhìn đi nơi khác, không ngờ động tác này lại chọc giận Mộ Minh Hiên. Mộ Minh Hiên chân dài bước một bước về trước, duỗi tay ra nâng cằm Dương Tư Noãn lên, bắt buộc Dương