Mộ Minh Hiên bị Dương Tư Noãn mắng nên càng giận điên hơn, rõ ràng cái cô gái chết tiệt này đột nhiên vọt tới trước xe, nếu anh không phanh lại kịp thời thì bây giờ cô này đã nằm trên mặt đất rồi. Bây giờ thì tốt rồi, cô ta còn nói sửa lại hay lắm. Mộ Minh Hiên đẩy cửa xe ra đi xuống xe, xem phía trước xe một chút, thân xe màu bạc đã được mấy dấu giày đen hôn lên thắm thiết. Anh tiến lên một bước bắt được cánh tay Dương Tư Noãn, trong con ngươi sâu thẳm có một dòng tức giận đang xuôi chảy. “Cái cô chiết tiệt này xuất hiện ở đây còn dám mắng tôi” Mộ Minh Hiên lạnh giọng nói ra. “Vì sao tôi không thể mắng anh, cho hỏi anh là ai ? Chẳng lẽ chỉ có đàn ông các anh được bắt nạt phụ nữ chúng tôi thôi sao ?” Dương Tư Noãn nói xong thì nước mắt chảy ra, sau đó là vừa khóc vừa nói “Đàn ông các anh không có một người nào tốt đẹp, đều bắt nạt tôi…” Tô Minh Tuấn, anh thật độc ác, lại còn không đi tìm tôi, ngay cả điện thoại cũng không gọi, người phụ nữ kia đáng để anh mê luyến như vậy sao ? Uổng cho tôi một lòng yêu thương anh, kết quả anh cho tôi thấy tận mắt một bức tranh xấu xa dơ bẩn nhất trên thế giới, anh thật là tàn nhẫn. Trong đầu Dương Tư Noãn lại hiện lên hình ảnh hai người quấn quít lấy nhau, làm cho nội tâm cô đau đớn thêm bội phần, khóc dữ dội hơn nữa. “Được rồi, được rồi, xem như không có chuyện gì, cô đừng khóc nữa, cô đi đi” Giọng nói của Mộ Minh Hiên mềm nhũn ra, anh chịu không được tiếng khóc của phụ nữ. Hai bờ vai thon gầy của Dương Tư Noãn run run, khóc như mưa như gió, coi như trong nội tâm có tổn thương lớn giờ này phải xả ra ngoài. Mộ Minh Hiên nhìn cô như một gốc cây nhỏ cô đơn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gãy làm anh có chút đau lòng, anh nhẹ nhàng thả tay của cô ra. Có chuyện gì tổn thương đến cô sao ? “Này, cô làm gì vậy ?” Đột nhiên giọng nói của Mộ Minh Hiên lại lớn lên. Thì ra Dương Tư Noãn đột nhiên ôm chầm lấy anh, tựa ở trong ngực anh khóc to hơn nữa. “Đừng nhúc nhích…cho tôi mượn…dựa vào một chút thôi anh sẽ chết đi à” Dương Tư Noãn vừa khóc vừa nói ra, nói xong còn lau nước mũi lên trên người Mộ Minh Hiền, thật đáng thương cho cái áo sơ mi đắt tiền của anh. Mộ Minh Hiên vẻ mặt chán ghét ngẩng đầu lên nhìn trời. Ông trời ơi, anh thích sạch sẽ đến mức nào a. Mọi người đi ngang qua dùng ánh mắt khác thường nhìn Mộ Minh Hiên, có người còn chỉ trỏ, hình như hiểu lầm là anh bắt nạt Dương Tư Noãn. Mộ Minh Hiền mặt đen thui lấy tay bóp trán. Sau đó dùng tay vỗ nhẹ vào lưng của Dương Tư Noãn, bất đắc dĩ nói “Này, cô đã xong chưa ? Có thể thả tôi ra được chưa ?” Dương Tư Noãn ở trong ngực anh nhẹ gật đầu, tiếp theo lau nước mắt nước mũi lên áo anh rồi mới buông anh ra. Sau đó cô xoay người đi thẳng về phía trước. Mộ Minh Hiên nhìn người mình đầy nước mắt nước mũi, khiến mặt anh đen đi một nửa,