Một đêm không ngủ. Bất tri bất giác cô lại đi tới đứng dưới nhà Tô Minh Tuấn. Đêm qua Dương Tư Noãn cơ hồ đi khắp ngõ nhõ thành phố Nghi Thành, đi mệt thì ngồi nghỉ ngơi, sau đó lại đi tiếp, cô cứ làm như vậy rất nhiều lần. Dương Tư Noãn đứng dưới tầng mở điện thoại ra, bấm số của Tô Minh Tuấn, cô vốn định đi lên nhưng Tô Minh Tuấn còn nợ cô một lời giải thích. “Tư Noãn, em đang ở đâu ?” Giọng nói lo lắng của Tô Minh Tuấn truyền tới. “Em đang đứng dưới nhà anh” Dương Tư Noãn tự nhiên nói, nghe giọng nói có vẻ lo lắng của Tô Minh Tuấn mà cô cảm thấy như bị châm chọc. “Được, vậy em đứng đó chờ anh, anh lập tức xuống đó” Tô Minh Tuấn vội vàng nói. “Không cần, bây giờ trong nhà anh có…có mấy người ?” Dương Tư Noãn cố nén đau thương, ở đây cô đã từng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nhưng chẳng bao lâu sau muốn đến còn phải xem thời gian có thích hợp hay không. Ha ha, trong lòng cô cười lạnh vì chính mình. Tô Minh Tuấn khó thở một chút, khẽ thở dài một cái rồi nói “Chỉ có một mình anh” “Được, em lên đó” Dương Tư Noãn dứt khoát nói. “Được” Tô Minh Tuấn vô lực cúp điện thoại, có một số việc muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, tốt nhất nên đối mặt. Đi vào nhà Tô Minh Tuấn, Dương Tư Noãn đặt cơ thể nặng nề của mình lên sô pha, nhìn Tô Minh Tuấn nhẹ nhàng nói “Nói đi, em có thể chấp nhận được” “Tư Noãn, anh xin lỗi” Tô Minh Tuấn sa sút tinh thần ngồi trên sô pha. “Tô Minh Tuấn, bây giờ em không cần lời xin lỗi của anh, em cần là một lời giải thích hợp lý” Dương Tư Noãn chịu đựng đau thương nói. Tô Minh Tuấn đốt một điếu thuốc, hít vào một hơi thật dài, nhẫn tâm nói “Tư Noãn, em đều thấy được. Chúng ta…chia tay đi, anh thật xin lỗi em” Chia tay ! Lúc Dương Tư Noãn nghe hai chữ sắc như dao này, đột nhiên cô cảm thấy mình không thể hít thở, đau thương trong nội tâm lại nổi dậy, tuy nhiên cô đã nghĩ tới kết quả này, nhưng là nghe câu này từ chính miệng người mình yêu sâu đậm nhất, cũng là người yêu thương cưng chiều mình nhất nói ra, khiến Dương Tư Noãn cảm giác mình không còn lòng dạ nào nữa, tất cả đã vỡ nát, hóa thành sương mù, từ nay về sau biến mất khỏi cõi đời này. “Tất cả vì người phụ nữ kia ?” Dương Tư Noãn nhìn Tô Minh Tuấn, đột nhiên giờ phút này cô phát hiện người đàn ông này rất lạ lẫm. Đau đớn vẫn tiếp tục, nước mắt kìm nén không được lại chảy xuống, năm năm cảm tình nói hết là hết được sao ? “Tư Noãn, đến nơi đây làm việc là người người tranh giành lọi lộc với nhau…anh cũng vậy…nếu không sẽ không lừa dối em” Tô Minh Tuấn kể lại chuyện xảy ra giữa anh ta và người phụ nữ kia trong thời gian qua cho cô nghe. Làm cho Dương Tư Noãn không ngờ tới là đối phương lớn hơn Tô Minh Tuấn sáu tuổi, hơn nữa còn là phụ nữ mới ly hôn. Người phụ nữ kia là khách hàng của Tô Minh Tuấn, giỏi ca múa, đánh đàn giỏi, có thể nói là đa tài đa nghệ. Người phụ nữ kia rất sùng bái Tô Minh Tuấn, hơn nữa cũng giúp đỡ rất nhiều trong sự nghiệp của Tô Minh Tuấn. Dương Tư Noãn run rẩy hỏi “Lúc trước anh hứa hẹn với em thì sao ? Anh đã nói sẽ yêu em cả đời !” “Tư Noãn, tất cả đã là quá khứ, bây giờ anh không đáng để em yêu nữa” Tô Minh Tuấn cũng có chút thương cảm nói “Anh biết anh là tên khốn kiếp, anh rất xin lỗi em” Đột nhiên điện thoại của Tô Minh Tuấn vang lên, anh ta cầm lên nhìn cũng không nhìn liền tắt máy luôn. Một lúc sau lại vang lên lần nữa, Tô Minh Tuấn dứt khoát tắt điện thoại ném qua một bên. Lúc này chuông cửa lại vang lên, anh ta cũng không để ý tới. Tiếp theo là vang lên tiếng đập cửa. “Chết tiệt, ai đó ?” Tô Minh Tuấn có chút tức giận đi mở cửa. “Minh Tuấn, tại sao em gọi điện lại không nghe máy ?” Ngoài cửa vang lên giọng nói lả lướt của phụ nữ. Dương Tư Noãn cảm giác trong đầu mình ‘ong’ lên một tiếng, máu chạy ngược lên đỉnh đầu, cô cảm thấy mình muốn nổi giận rồi, hai tay nắm chặt lại cố gắng khống chế bản thân mình. Hẳn là người phụ nữ kia đến đây. Tô Minh Tuấn nhìn người đứng ngoài cửa thì cũng ngơ ngác một chút, tại sao cô ấy lại đến đây lúc này chứ, không phải là phiền phức thêm sao ? Người