“Những thứ khác thì có thể nhưng cái này thì không được” Mộ Minh Hiên không cho ý kiến nhưng lại dùng giọng điệu lạnh lùng nói với Trần Vũ Phàm. ‘Giáo sư Roch, cô ấy còn muốn hỏi ngài đã kết hôn chưa ?’ Lúc Mộ Minh Hiên nghe được câu này, lập tức một đấm rơi xuống tay vịn ghế sofa, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, đi về phía Roch bên kia. Mẹ nó, cái đồ chết tiệt, da mặt thật dày quá, chẳng lẽ cô ta muốn gả cho Roch thật sao ? Hừ, cũng không nhìn lại bộ dạng của mình đi, Roch sẽ lấy cô sao ? Đồ phụ nữ vô sỉ không biết trời cao đất rộng là gì, đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Roch thật sự sẽ lấy cô ta sao ? Đột nhiên giờ phút này Mộ Minh Hiên cũng không xác định được. Trần Vũ Phàm đi theo phía sau, thái độ của Mộ Minh Hiên đã xác nhận suy đoán của mình là đúng, hơn nữa sự kiện “dấu ngón tay” cũng có thể là kiệt tác của cô bé kia. Ha ha, một cô bé rất thú vị. Nhưng mà, nhớ tới thái độ của cô bé với Roch, ha. Roch, thầy gặp nạn rồi. ~~~o0o~~~ “Aiz, cậu bị thần kinh đấy à ! Này, chạy chậm một chút” Điền Điền nói to với Dương Tư Noãn. Nhưng Dương Tư Noãn không để ý đến cô, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. “Đông” Cô đụng phải một vật thể không rõ lai lịch, không, chuẩn xác mà nói là đụng phải một người. “Này, anh đi dường không có mắt à ?” Dương Tư Noãn vừa vặn đang tức giận, ai bảo có người chọc giận chứ. Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn người đi tới, hình như nhìn quen quen, mặc kệ, cũng không đợi người nọ mở miệng nói chuyện, lập tức lôi Điền Điền chạy mất. Vốn Mộ Minh Hiên rất bình tĩnh nay lại càng khó nhìn hơn, cô gái chết bầm này, rõ ràng là cô ta đụng vào người mình, thế mà lại mắng anh, ghê tởm hơn nữa là đã thấy anh rồi còn giả bộ như không biết. Hai tay buông thỏng của Mộ Minh Hiên nắm chặt lại thành quyền. Nhìn thấy bóng dáng Dương Tư Noãn đã chạy xa, theo thói quen anh lại xoa xoa trán của mình. “Ha ha ha” Trần Vũ Phàm đứng một bên đã cười đến không còn hình tượng. Quá sung sướng, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi, thật không ngờ, đường đường tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên lại có một ngày đáng kinh ngạc như vậy, thậm chí có phụ nữ đụng trúng anh ta mà cũng không thèm nhào vào người anh ta, hơn nữa nhìn bộ dạng Mộ Minh Hiên thì vẫn không thể đem người ta dậy dỗ như thế nào. Ha ha, hôm nay thật sự trôi qua vui vẻ nha. Tốp năm tốp ba người đi đường đi ngang qua nhìn xem hai người đàn ông kỳ quái, một người thì khuôn mặt khốc siêu cấp lạnh lùng, một người là đẹp trai cười tươi rói sáng lạn, cũng không khỏi bị người khác ghé mắt nhìn qua. Âm thanh bên lề : người qua đường Giáp ‘oa, hai người này rất đẹp trai nha’ Người qua đường Ất ‘rất đẹp trai, nhưng mà nhìn thái độ của hai người thì giữa hai người có quan hệ gì ?’ Người qua đường Bính ‘không phải là loại quan hệ bình thường a ?’ Người qua đường Giáp ‘không thể nào, đàn ông đẹp trai như vậy, thật là đáng tiếc’ ……..Che miệng chảy nước mắt như điên………. Mộ Minh Hiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Vũ Phàm, u ám nói “Có phải cậu muốn chết phải không ?” “E hèm, e hèm” Trần Vũ Phàm ra vẻ đứng đắn hắng giọng một cái, che đi sự vui vẻ “Làm sao vậy ?” Mộ Minh Hiên tiếp tục đi về phía Roch, không để ý đến Trần Vũ Phàm, bây giờ chắc bên kia đã xong xuôi hết rồi. Anh dùng tay cào cào tóc, ảo não chính mình, hôm nay anh làm sao vậy ? ~~~o0o~~~ “Hô hô…” Dương Tư Noãn và Điền Điền cùng thở hổn hển, ngừng lại một tay che ngực, vừa khéo bên cạnh có một ghế dài, hai người cũng không để ý có sạch hay không, liền đặt mông ngồi xuống, thở phì phò từng hơi từng hơi một, mệt chết đi được. “Điền Điền đáng chết” Dương Tư Noãn rống lên một tiếng như sư tử gầm, làm cho mấy con chim đậu trên cành bay tán loạn. Cô lại vỗ ngực, thở dốc một hơi. “Tớ còn sống đây”