“Ừ, là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông tuấn tú lạnh lùng” Điền Điền khẳng định nói. “Vậy cậu có biết hắn hay không ?” Bình thường nói đến người quen của Dương Tư Noãn thì khả năng quen biết của Điền Điền là 0,99%. “Hình như có chút quen mắt, nhưng vào tình huống lúc đó thì tớ nào có cẩn thận xem kỹ chứ” Điền Điền tức giận nói, sau đó lại liếc trắng Dương Tư Noãn “Cậu nghĩ rằng tớ và cậu giống nhau sao ? Mê trai giống cậu sao ? Con mắt cứ nhìn vào người ta không tha, đến cả đàn ông cũng phải ngượng ngùng. Hừ hừ, thật đúng là nhìn không ra đó” “Cậu nói bậy bạ gì đó ? Có phải lại ngứa da rồi không ?” Dương Tư Noãn lại đỏ mặt. “Nhưng mà tớ cho cậu biết một bí mật nha, người bình thường tớ sẽ không nói cho biết đâu” Đột nhiên Điền Điền nhích tới gần Dương Tư Noãn, ra vẻ thần bí nói “Thật ra đàn ông rất yêu thích những cô gái cởi mở can đảm đó” “Giống như cậu vậy á ?” Dương Tư Noãn hỏi ngược lại Điền Điền, nha đầu kia lại bắt nạt cô, hừ hừ. “Xùy, nha đầu chết tiệt kia” Điền Điền tức chết rồi, chân đá lên tảng đá “Lời tớ nói cậu phải nhớ kỹ, đó là lời vàng lời ngọc đó biết không ? Cậu đã lớn như vậy rồi mà không khác gì một cô bé mới lớn, bao giờ mới trưởng thành đây ?” “Dạ, bà cô” Thật đúng là, không nói thì thôi chứ mở miệng nói ra thì bộ dạng không khác gì một bà cô đang răn dạy người khác. “Cậu nói cái gì ?” Hai hàm răng của Điền Điền va vào nhau vang lên cạc cạc, bộ dạng như muốn ăn thịt người lao về Dương Tư Noãn, hai người làm ầm ỹ cả một góc đường. Đang đùa giỡn thế này nên Dương Tư Noãn đã quên chuyện mình để bụng nãy giờ rồi. “Tư Noãn, là em sao ?” Lúc hai người đang đùa giỡn thì một tiếng nói trầm thấp của đàn ông vang lên, giọng nói có chút quen tai. Hai người dừng lại không đùa nhau nữa, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói kia. “Vương Kiến Khôn ?” Dương Tư Noãn và Điền Điền đồng thanh kêu lên, nhưng mà sắc mặt Điền Điền có chút xấu hổ. “Đúng là hai em rồi !” Giọng nói của Vương Kiến Khôn rất vui mừng. Tuy nhiên trong miệng nói là hai em nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt Dương Tư Noãn nhiều hơn. “Tại sao anh lại ở đây ?” Dương Tư Noãn thắc mắc hỏi anh ta, không phải anh ta nên ở Nghi Thành sao ? “A, anh cũng đến buổi tọa đàm của giáo sư Roch” Vương Kiến Khôn có chút kích động nói “Vừa rồi ở trong hội trường anh nhìn thấy hai em ở xa, nhưng cũng không rõ lắm, hơn nữa lại có rất nhiều người nên chen lên cũng không được. Cuối cùng thấy hai em chạy ra khỏi hội trường nên anh cũng chạy theo, thật vất vả mới đuổi theo đến đây” Vương Kiến Khôn mặt đỏ hồng, quả nhiên là biểu hiện vừa mới trải qua vận động. Nét mặt Dương Tư Noãn không khỏi ửng hồng, nói như vậy thì bộ dạng mất mặt của cô đã bị Vương Kiến Khôn nhìn thấy rồi, lập tức cô lại nghiêng mắt hung hăng trừng liếc Điền Điền. Điền Điền bĩu môi, giả vờ như không biết. “Thật sự là rất khéo, lúc Dương Tư Noãn đang nghe tọa đàm thì cảm giác có ánh mắt quái dị nhìn nó, thì ra là anh nha” Điền Điền biểu hiện thái độ biết rõ, sau đó lại dùng ngón tay chỉ vào hai người là Dương Tư Noãn và Vương Kiến Khôn “Hai người đúng là có điểm gì đó chung chung ? A, đúng rồi, là tâm linh tương thông” Sau khi nói xong thì tặc tặc cười. Dương Tư Noãn nghe xong thì thiếu chút nữa ngất đi, người này là cái loại gì đây, cái miệng không biết che lại gì cả, tại sao cô lại có người bạn như vậy chứ, đúng là bi kịch a. “Điền Điền, chớ nói nhảm” Dương Tư Noãn hung hăng liếc Điền Điền, sau đó nói với Vương Kiến Khôn “Anh đừng nghe nó nói bậy bạ, nha đầu này vừa thấy anh là sẽ nói năng lộn xộn liền” Hừ, gậy ông đập lưng ông. Lúc Điền Điền đang muốn phát tác thì đúng lúc điện thoại vang lên, Dương Tư Noãn liền nhướn mày cười với cô. Điền Điền cũng nhướn mắt, lấy điện thoại ra nghe, lập tức giọng nói trở nên rất dịu dàng “Lưu Húc à….được….ừ, được, em lập tức tới ngay” Nói xong thì tắt máy, sau đó nhìn nhìn kiểu xin lỗi với Vương Kiến Khôn “Kiến Khôn, thật ngại quá, em có chút việc phải