Hắn nhìn chằm chằm vào Mộ Minh Hiên, toàn thân người đàn ông này tản mát ra một cốt khí quý khí trời sinh, làm cho Vương Kiến Khôn cảm thấy rất không thoải mái, có cảm giác bị áp bức khó hiểu. Mộ Minh Hiên cũng nhìn chằm chằm vào Vương Kiến Khôn, thằng cha này là người cản xe mình tối hôm qua đây sao ? Thì ra là người yêu Dương Tư Noãn như lời Trần Vũ Phàm nói. Nghĩ vậy, anh lại nhìn sang Dương Tư Noãn, thấy cô đang nhìn Vương Kiến Khôn thì không hiểu sao trong lòng lại vô cùng tức giận, hình ảnh kế tiếp càng làm cho anh chướng mắt hơn. Vương Kiến Khôn thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Mộ Minh Hiên, ngược lại lại rất dịu dàng nhìn qua Dương Tư Noãn, ân cần hỏi han “Tư Noãn, có chuyện gì xảy ra vậy ? Bọn họ có làm khó dễ em không ?” “Không có việc gì, chúng ta đi thôi” Dương Tư Noãn cười một tiếng với hắn. “Ừ, được” Vương Kiến Khôn cũng cười rồi nhìn qua Điền Điền nói “Chúng ta đi thôi” Roch thấy Dương Tư Noãn phải đi thì lại hô lên một tiếng “Thật ngại quá, cô Dương, hình như lời cô nói vừa rồi vẫn chưa xong thì phải” Sau khi nói xong, ông lại cười ôn hoà đến vô hại, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Dương Tư Noãn nhìn Roch, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Mộ Minh Hiên “Giáo sư Roch, ngài muốn biết đáp án vấn đề thì xin để vị bạn tốt của ngài nói cho ngài biết. Thật xin lỗi, chúng tôi còn có việc nên đi trước, sayonara” Dương Tư Noãn xoay người không lo chuyện khác nữa, cùng Điền Điền, Vương Kiến Khôn đi đến bãi đỗ xe. Roch bắn ánh mắt nghi ngờ qua Mộ Minh Hiên, tôi dối trá có liên quan gì đến đứa nhóc này chứ, ông không nghĩ ra, đành lắc lắc đầu. Mộ Minh Hiên nghe được cũng không hiểu ra sao, cũng không giải thích được, hỏi mình, chuyện này có liên quan đến hắn nữa à ! Anh híp mắt lại, cái cô chết bầm này lại đang giở trò gì rồi, trong lòng đang suy nghĩ nhưng người thì đã hành động. Dương Tư Noãn vừa đi được vài bước thì đột nhiên tay bị ai đó túm lấy, trải qua kinh nghiệm tối hôm qua làm cho cô kìm lòng không được khẽ run rẩy, kêu lên một tiếng “A !” Cô nhìn lại, quả nhiên tay lại bị Mộ Minh Hiên túm lấy, thằng cha này đúng là biến thái, cô dùng sức giãy dụa, có thể có cơ may thoát được. Vương Kiến Khôn và Điền Điền nghe được tiếng la của Dương Tư Noãn thì đều vội vàng xoay người lại. Dương Tư Noãn dùng ánh mắt chán ghét hung hăng trừng Mộ Minh Hiên “Anh muốn làm gì ? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra đi” Đột nhiên trong lòng Mộ Minh Hiên bị ánh mắt của Dương Tư Noãn làm cho đau nhói, mặt âm trầm nói “Vừa rồi cô nói những lời đó với Roch là có ý gì ?” Vương Kiến Khôn vội vàng bước nhanh xông lên, đẩy Mộ Minh Hiên ra, lớn tiếng nói “Mau buông cô ấy ra” Mộ Minh Hiên kịp thời đỡ được, sau đó khinh thường nhìn thoáng qua Vương Kiến Khôn, nghiêm nghị nói “Anh là ai, cút ngay cho tôi” Vương Kiến Khôn bị Mộ Minh Hiên cản dưới chân nên lảo đảo một chút, nhưng rất nhanh đã đứng vững, dùng ngón tay chỉ vào Dương Tư Noãn không phục nói “Vì sao tôi phải cút đi ? Rốt cuộc anh là ai, anh dựa vào cái gì mà đối xử với cô ấy như vậy ?” Mộ Minh Hiên cũng không để ý đến Vương Kiến Khôn, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Tư Noãn nói ra từng chữ một “Trả lời vấn đề của tôi nhanh” Dương Tư Noãn cũng không chút khách khí phản bác “Nếu muốn tôi trả lời thì xin khách khí với tôi một chút” Mộ Minh Hiên cười lạnh một tiếng “Tôi đã rất khách khí với cô rồi, nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian diễn xiếc với một cô gái nhàm chán như cô” Dương Tư Noãn trừng mắt cũng nghiêm nghị trào phúng nói “Hừ, rốt cuộc là tôi nhàm chán hay là mấy người nhàm chán ?” Tuy Roch cũng muốn biết ý nghĩa lời nói của Dương Tư Noãn nhưng lại không muốn thấy Mộ Minh Hiên dùng thái độ này đối với cô. Roch tiến lên ngăn lại “Minh Hiên, thả cô bé ra đã, cậu như vậy thì chỉ làm đau cô bé thôi” Câu nói kế tiếp của Roch làm Mộ Minh Hiên cứng lại, tay không tự chủ nới lỏng đi chút ít, nhưng vẫn không muốn thả cô ra, thậm chí có một tư tưởng muốn lôi kéo cô như vậy cả đời, vĩnh viễn… Mộ Minh Hiên bị chính tư tưởng đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ, tại sao mình có thể nghĩ như vậy chứ ! Vương Kiến Khôn cơ hội bước lên kéo Dương Tư Noãn lại, nhưng Mộ Minh Hiên lại phản ứng kịp thời, trong lòng run run, tay lại dùng lực, Dương Tư Noãn cảm giác ở cổ tay có chút đau đớn. “Thằng cha này, anh không cần phải khiêu chiến với cực hạn của tôi, anh cút ra xa cho tôi nhờ đi” Mộ Minh Hiên xông lên gầm với Vương Kiến Khôn. Chỉ cần nhìn thấy Vương Kiến Khôn thôi là anh đã cảm